“Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi.”
Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Phong Vũ Vọng ngốc nghếch,
đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng
nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện làm
người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ
nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách
với anh.
“Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì anh yên
tâm rồi.” Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.
Chuyện kỳ quái nó làm nhiều không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên
cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên
đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu
rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn
bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi
trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ
phải xin lỗi thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi
điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường
xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả.
Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là
của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị
bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi
đường là cười đến vỡ bụng luôn!)
“Về sau đổi người nhức đầu rồi.”
Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối cùng
không nhịn được hỏi: “Cô à, cafe cô pha thật sự là quá tuyệt vời.”
Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy
cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ Nhưng anh