nó làm loạn. Còn Vũ Vọng tuy vẫn khác người nhưng đã hiểu biết hơn rất
nhiều so với trước.
“Có liên quan đến Vũ Vũ, cháu mong bác Phong có thể nói thật cho cháu
biết.”
“Được.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, ông vô thức ngồi thẳng lên đợi
cô hỏi.
Trong lòng cân nhắc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Có phải trước
kia Vũ Vũ đã từng bị tổn thương hay không? Cháu phát hiện chỉ cần không
nhìn thấy cháu một lúc anh ấy liền lo sợ, cho dù có ôm cũng vẫn lo lắng
như sợ cháu sẽ biến mất vậy.”
Nghe xong câu hỏi của cô, tim ông hơi thắt lại, ông biết trong lòng anh
vẫn bị tổn thương cho dù bọn họ có cố gắng bao nhiêu vẫn không thể làm
lành vết thương lòng của anh.
Còn ông thật không biết phải nói với cô thế nào, dù sao chuyện đó cũng
có liên quan đến hai cuộc hôn nhân thất bại của ông.
“Bác Phong?”
Nhìn cô thở dài, nghĩ đến cô gái này có thể xoa dịu những bi thương của
con trai, ông liền quyết định nói hết cho cô biết. Hơn nữa, hai đứa sẽ kết
hôn nên cô có quyền được biết mọi chuyện.
“Nếu bác không tiện nói thì cháu cũng sẽ không hỏi nữa.” Thấy ông có
vẻ khó xử, cô quan tâm nói, cô cũng không có thói quen bới móc chuyện
của người khác.
“Chẳng có gì bất tiện cả, mọi chuyện đều đã qua được 10 năm rồi...”
Giống như hạ quyết tâm, Phong Long Sinh khó khăn mở lời.