CHỮ A MÀU ĐỎ - Trang 170

Thượng đế, truyền đạt những lời răn dạy, quở trách và yêu thương của
Người. Theo họ, ngay mảnh đất mà bước chân anh đặt lên cũng được thánh
hóa. Đứng quanh anh, các cô gái đồng trinh trong xứ đạo mặt tái nhợt đi,
đắm chìm trong một cơn xúc động say mê thấm đẫm tình cảm tôn giáo đến
mức họ nghĩ rằng cơn đê mê của họ hoàn toàn là lòng mộ đạo, và bởi vậy
họ bộc lộ thật tình hết sự xúc cảm ấy của họ ra trên lồng ngực trinh trắng
phập phồng, xem đó là món hiến dâng thỏa đáng nhất của họ trước bệ thờ.
Những bậc cao tuổi trong đàn chiên của anh, nhìn thấy cơ thể Dimmesdale
quá nhu nhược trong khi bản thân họ, so với anh, còn khỏe mạnh biết chừng
nào tuy đã già yếu hom hem, nên họ tin rằng anh hẳn sẽ về Trời trước họ ;
và họ dặn con cháu sau này phải táng nắm xương tàn của họ sát bên ngôi
mộ thánh của người mục sư trè thân yêu.

Thế nhưng, trong suốt thời gian được ngưỡng mộ như vậy, có lẽ mỗi khi

chàng mục sư Dimmesdale tội nghiệp suy nghĩ đến phần mộ của mình, hẳn
là anh luôn luôn tự đặt câu hỏi rằng rồi đây liệu có bao giờ cỏ mọc lên được
trên mồ anh không, bởi vì dưới mồ ấy chôn một thứ thật đáng nguyền rủa.

Không thể tưởng tượng được là sự tôn kính ấy của quần chúng đã giày

vò anh nhức nhối đến nhường nào. Trong lòng anh có một động lực chân
thành thôi thúc anh tôn thờ sự thật, và coi tất cả những cái gì không có chất
thiêng liêng của sự thật, tức chẳng khác gì thiếu sự sống bên trong cuộc
sống của chúng, đều chỉ giống như những hình bóng hư ảo và hoàn toàn
không có tí trọng lượng hay giá trị nào. Vậy thì chính anh là cái gì? Một thể
sống có thật? Hay chỉ là hình bóng hư ảo nhất trong tất cả mọi hình bóng?
Khi đứng trên bục giảng kinh, anh những ao ước nói ra được, nói thật to
cho mọi người biết rõ anh là cái gì. “Tôi, mà mọi người nhìn thấy trong bộ
quần áo đen này của nhà tu hành – Tôi, kẻ bước lên bục giảng thiêng liêng,
ngước khuôn mặt nhợt nhạt lên trời, đảm nhận trách nhiệm thay mặt cho tất
cả các người giữ mối quan hệ với Thượng đế tối cao – Tôi, mà trong cuộc
sống hàng ngày các người nhận thấy tính thánh của Enoch – Tôi, mà theo
sự hình dung của các người, những bước chân đã để lại một chút ánh sáng
dọc lối tôi đi giữa trần gian, nhờ đó mà những kẻ hành hương đi sau tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.