CHỮ A MÀU ĐỎ - Trang 171

thể được dẫn đường tới thế giới của những ai được ban phước – Tôi, kẻ đã
đặt bàn tay làm lễ rửa tội lên những trẻ em con cháu các người – Tôi, kẻ đã
từng đọc kinh cầu nguyện vĩnh biệt bên những người thân hấp hối của các
người, mà tiếng Amen mơ hồ thoảng đến tai họ từ thế giới mà họ đã rời bỏ -
Tôi, mục sư của các người, mà các người tôn kính và tin tưởng đến thế, tôi
hoàn toàn chỉ là một vật ô uế, một kẻ dối trá!”

Không phải chỉ một lần, Dimmesdale đã lên bục giảng với ý định sẽ

không bao giờ bước xuống nếu chưa nói ra được những lời như trên đây.
Không phải chỉ một lần, anh đã hắn giọng, hít một hơi dài, sâu, run rẩy,
chuẩn bị để khi thở ra là sẽ trút ra luôn gánh nặng của điều bí mật kinh tởm
trĩu trong tâm hồn mình. Không phải chỉ một lần – nói cho đúng hơn, không
phải chỉ một trăm lần – quả thực anh đã nói ra! Anh đã nói! Nhưng nói như
thế nào? Anh đã bảo những người lắng nghe anh rằng anh là người rất đỗi
đê hèn, đê hèn hơn cả người đê hèn nhất, là kẻ tội lỗi nhất trong những kẻ
có tội, là một vật kinh tởm, một thứ phi đạo lý không thể tưởng tượng nổi,
rằng có một điều duy nhất đáng ngạc nhiên là sao họ lại chưa chứng kiến
cái thể xác khốn kiếp của anh co quắp lại dưới sự trừng phạt của Đấng Tối
Cao bừng bừng nổi giận? Còn có thể có lời phát biểu nào rõ ràng hơn được
nữa? Còn có thể có tình huống nào khác nếu không phải là mọi người sẽ
cảm thấy một lực thút đẩy họ đứng bật dậy cùng một lúc và xông lên lôi cổ
anh xuống khỏi bục giảng kinh mà anh đã làm nhơ bẩn? Nhưng thực ra thì
không phải thế. Họ đều nghe rõ tất cả những lời anh nói, nhưng kết quả chỉ
là họ càng kính trọng anh nhiều hơn mà thôi. Họ không chút nào phỏng
đoán ra ngụ ý gì ghê gớm ẩn trong những lời tự lên án ấy. Họ bảo nhau: “Ôi
người thanh niên ngoan đạo! Vị thánh sống giữa trần gian. Than ôi! Nếu
như người nhận thức một sự phạm tội như vậy trong tâm hồn trong trắng
của người, thì hẳn người sẽ nhìn thấy trong tâm hồn của tôi hoặc của ngài
một tình trạng kinh khủng biết chừng nào!” Chàng mục sư – con người đạo
đức giả thật tinh vi nhưng đầy ăn năn hối lỗi – biết rất rõ là người ta sẽ nghĩ
về lời thú nhận mơ hồ ấy của anh với cách hiểu như thế nào. Anh đã cố
gắng tự lừa phỉnh bằng sự thú nhận của lương tâm mắc tội, nhưng kết quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.