CHỮ A MÀU ĐỎ - Trang 222

Chương 17 : Mục Sư Và Con Chiên

Dù chàng mục sư bước chậm rãi là thế, anh cũng hầu như đã đi qua hẳn

trước khi Hester Prynne có thể thu được hết sức lực để phát lên tiếng nói đủ
cho anh nghe thấy. Cuối cùng chị đã thành công.

- Arthur Dimmesdale! – Chị gọi, thoạt tiên yếu ớt, sau đó chị gọi to hơn,

nhưng giọng khàn đặc – Anh Arthur Dimmesdale!

- Ai gọi? Chàng mục sư thốt lên.

Nhanh chóng thu mình lại, anh đứng thẳng người, như một kẻ bất ngờ bị

bắt gặp trong một tư thế mà mình không muốn cho ai nhìn thấy. Lo lắng
đưa mắt về phía phát ra tiếng nói, anh lờ mờ phát hiện thấy một hình thù
dưới đám lá cây, trong bộ quần áo màu tối sẫm, gần như chìm hẳn vào cõi
mờ mịt u ám dưới bầu trời chiều đầy mây và cành lá rập rạp, khó phân biệt
đến nỗi anh không biết đây là một con người hay là một cái bóng huyền ảo.
Có lẽ con đường của anh đi qua cuộc sống đang bị ám bởi một bóng ma đã
lẻn ra khỏi lĩnh vực suy tưởng của anh.

Anh bước tới một bước, và nhìn thấy chữ A màu đỏ.

- Hester! Hester Prynne! – Anh nói – Em đấy ư? Em vẫn còn sống đấy

chứ?

- Vâng! Em vẫn sống – Chị trả lời – Vẫn sống cuộc sống như trong bảy

năm qua. Thế còn anh, Arthur Dimmesdale, anh có còn sống không?

Chẳng có gì phải lấy làm lạ là tại sao người này lại ngờ vực về sự tồn tại

thật sự về mặt thể xác của người kia như vậy, và thậm chí hồ nghi cả sự tồn
tại của chính mình. Họ đã gặp nhau giữa khu rừng u ám trong một trạng
huống kỳ lạ đến nỗi đây giống như là cuộc gặp gỡ đầu tiên trong thế giới
bên kia nấm mồ của hai linh hồn đã từng mật thiết gắn bó với nhau trong
cuộc sống trước, nhưng bây giờ đang đứng lặng rùng mình trong nỗi khiêp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.