CHỮ A MÀU ĐỎ - Trang 255

nói rằng: “Không! Chính anh là người đó!” Thế nhưng kẻ nhầm lẫn vẫn sẽ
chính là họ, chứ không phải là anh.

Trước khi Dimmesdale về tới nhà, con người bên trong anh lại cho anh

thấy thêm những dấu hiệu khác của một cuộc cách mạng trong lĩnh vực tư
tưởng và cảm xúc của anh. Lúc này bên trong chàng mục sư bất hạnh đang
rộn lên những cơn bốc đồng thôi thúc tệ hại khiến anh giật mình hoảng sợ.
Quả thực không có nguyên nhân gì khác thỏa đáng để giải thích cho những
thôi thúc đó, nếu không phải là do đã xảy ra một cuộc đổi thay toàn bộ triều
đại và luân thường đạo lý trong cái vương quốc nội tâm ấy. Cứ mỗi bước đi
tới anh lại cảm thấy một sự kích động xui anh làm một điều gì đó kỳ quặc,
ngông cuồng, tai quái, anh biết rằng điều đó sẽ vừa là vô tình, vừa là cố ý,
dù anh không muốn nhưng nó lại nảy sinh ra từ một bản ngã khác nằm sâu
hơn cái bản ngã muốn chống lại sự thôi thúc ấy.

Sau đây là một trường hợp đã xảy ra. anh gặp một trong những người trợ

tế của anh. Ông già đức hạnh này đứng nói chuyện cùng anh với một thứ
tình cảm cha con và tư thế một bậc lão trượng. Tuổi tác đáng tôn kính của
ông, tư cách chính trực và thánh thiện của ông, cùng với cương vị của ông
trong giáo hội cho ông được quyền có tác phong, tư thế ấy. Nhưng kết hợp
vào đó là một thái độ kính trọng sâu sắc, gần như là tôn sùng, mà nghề
nghiệp cũng như nhân phẩm của chàng mục sư đòi hỏi ông phải bày tỏ với
anh. Chưa bao giờ có một ví dụ đẹp đẽ hơn về một sự kết hợp như vậy, sao
cho vẻ tôn nghiêm của tuổi già và sự lịch lãm ở một con người có thể xứng
hợp được với thái độ cung kính mà người đó buộc phải có, với tư cách là
một kẻ ở địa vị xã hội thấp hơn và tài năng kém hơn, đối với một kẻ có địa
vị và tài năng cao hơn. Thế mà, trong cuộc nói chuyện khoảng vài ba phút
giữa Đức Cha Dimmesdale với vị trợ tế ưu tú có chòm râu bạc ấy, đột nhiên
nảy ra trong óc chàng mục sư một ý báng bổ khủng khiếp đối với Lễ ban
thánh thể. Chỉ nhờ một sự kiềm chế vô cùng quyết liệt, anh mới có thể dằn
mình lại khỏi thốt ra ý kiến xúc phạm ấy. Anh run bắn người, mặt tái xạm
đi, sợ rằng cái lưỡi của mình vun vít phun ra điều ghê tởm ấy, mà sẽ lại còn
biện hộ cho việc mình tán thành sự phát ngôn của nó, mặc dù anh đã không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.