CHÚ BÉ - Trang 100

“Jắc, con hãy nhớ lại chuyện thịt băm hành. Suốt năm năm dòng, con ăn

vào lại nôn ra và qua năm năm con đã ăn được. Con hãy nhớ đấy, Jắc!”

Tôi nhớ quá đi ấy chứ.
Tôi thích tỏi tây.
Làm thế nào được? - Tôi ghét hành, tôi thích tỏi. Người ta giật tỏi ra khỏi

miệng tôi, như giật khẩu súng lục trong tay của một tên sát nhân, như giằng
chén thuốc độc ở một con người đau khổ muốn tự vẫn.

“Sao tôi lại không được ăn tỏi? tôi vừa hỏi vừa khóc.
- Vì mày thích ăn tỏi?” người đàn bà rất mực tinh khôn đáp, bà không

muốn đứa con mình ham mê cái gì hết.

Mày phải ăn hành vì hành làm mày ốm, mày không được ăn tỏi vì mày

thích tỏi.

“Mày có thích đậu không?
- Con không biết...”
Tự bó mình thì rất nguy hiểm, và tôi chỉ nói rõ ý của tôi sau khi đã suy

nghĩ, cân nhắc tất cả mọi điều.

Jắc, mày nói dối!
Mày bảo mẹ mày bắt mày không được ăn những thứ mày thích.
Jắc, mày thích đùi cừu.
Mẹ mày có không cho mày ăn đùi cừu không?
Chủ nhật nào mẹ mày cũng nấu đùi cừu. - Và cho mày ăn.
Thứ hai mẹ mày lại làm món thịt cừu nguội. - Có ai từ chối không cho

mày ăn đâu?

Thứ ba lại thịt cừu sào hành - ngày ăn hành là ngày thiêng liêng - mày

được ăn những hai suất chứ không phải một.

Và thứ tư, Jắc! Thứ tư, ai nhịn ăn nhường cho con trai mình? Thứ năm, ai

để cho mình ăn tất cả thịt đùi cừu? Ai? Nói đi!

Mẹ mày đấy - như con bồ nông trắng! Mày kết thúc món đùi cừu - đây

hân hạnh thuộc về mày!

“Gặm xương đi con! Không phải mẹ cấm con đâu, cứ việc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.