CHÚ BÉ - Trang 105

“Ừ, đồng hai hào sẽ là của mày. Tao mong rằng mày không đem cho

người nghèo!”

Nếu thế thì đây là một cuộc cách mạng rồi! Cho tới nay, tôi không có lấy

một tí gì là của riêng tôi hết, ngay cả cái xác tôi nữa.

Tôi bảo mẹ tôi nhắc lại.
Nửa đêm
Muốn nhất lớp thì phải học thuộc môn sử - và tôi cặm cụi, cặm cụi học!
Ngày thứ bảy đã tới.
Ông hiệu trưởng vào lớp. Học sinh đứng dậy, giáo sư đọc.
“Dịch tiếng Pháp sang tiếng Hy-lạp.
- Nhất: Jắc Vanhtrax.”
“Thế nào? mẹ tôi vừa đến đã hỏi.
- Con nhất.
- Thế à! Tốt lắm. Con thấy không, con mà chăm học là có thể được xếp

hàng cao ngay thôi! Mai mẹ sẽ làm một món pasát ngon cho mà ăn.”

Pasát là một thứ bột nhào với khoai tây, một thứ vừa màu vàng không có

bơ mà mẹ tôi giới thiệu với tôi như một món ăn sang trọng. Nhưng chẳng
phải là chuyện pasát! Tôi muốn có một đồng hai hào kia. Nhưng mẹ tôi
không đả động tới. Vấn đề nghiêm trọng đến nỗi tôi không dám nêu ra. Mẹ
tôi làm bộ tíu tít về món pasát, phô với tôi một quả trứng lem luốc và nói:
“Mẹ mong là lòng đỏ nó to!”

Tất cả những cái đó chỉ là trò hề. Thế còn hai hào của tôi, tôi có được

không, có hay không? Người ta có hứa với tôi hay không? Có lẽ tôi phải hỏi
mẹ tôi mới được. Tại sao vậy? Hay là mẹ tôi quên?

Tôi thấy rõ là có chút ngượng nghịu trong việc tán tỉnh về quả trứng,

trong nụ cười gượng, tôi thấy rõ là mẹ tôi có nhớ. Có lẽ mẹ tôi phải giữ
cương vị của mình. Chính đứa con phải nhắc mẹ nó những điều đã hứa hẹn.

“Mẹ ơi, thế đồng hai hào của con đâu?”
Mẹ tôi không trả lời ngay; nhưng bỗng tới gần tôi, giọng khác hẳn cái

giọng láu cá dễ thương khi phô quả trứng to lem luốc:

“Jắc, con cho mẹ nợ nhé?...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.