CHÚ BÉ - Trang 107

Mẹ tôi đã không quên lời hứa, trao cho tôi bốn hào; tôi cất kỹ tiền ấy vào

ví; nhưng khi tôi nói đến chuyện ngựa gỗ, mẹ tôi liền nhắc lại giao kèo:

“Mày đã nói với mẹ là mày giữ số tiền đó kia mà!”
Và mẹ tôi nói thêm là, nếu tôi tính chuyện đổi đồng hào đi, tôi sẽ biết tay

mẹ tôi. Thấy tôi phản đối, mẹ tôi bảo:

“Bây giờ mày lại đâm ra nói dối; mày chỉ còn thiếu cái nước ấy thôi, con

ạ!”

Tôi không thể cãi được, tôi bị chính tôi đè chết đi. Tôi đã tự sát bằng

chính cái lưỡi của tôi.

Tôi đến nước phải đeo đẳng món tiền bốn hào đó như tấm bảng của

người mù.

Tối nào mẹ tôi cũng đòi xem tiền.
Một hôm, tôi không thể đưa tiền cho mẹ tôi xem được!...
Tôi đã tới quảng trường Marăngô, vào một hiệu bách hóa bán các thứ

hàng giá đồng loạt mười ba xu, cái gì cũng mười ba xu!

Tôi mua một bộ dây đeo quần có móc, mầu hồng dịu!
Vừa phạm lỗi ấy xong, tôi hiểu ra ngay tầm nghiêm trọng của nó. Đồng

tiền đã bị sứt mẻ: tôi mua mất mười ba xu. Chỉ còn lại hai mươi bảy xu! Mẹ
tôi sẽ nói sao? - Đã chót thì chét, tôi tự nhủ là phải đi tới cùng.

Cứ chơi cho thỏa... - rồi muốn ra sao thì ra!
Thoạt đầu tôi đi sâu vào một lối đi để cởi áo cài dây đeo quần. Sau một

vài cố gắng vô ích, luôn luôn bị phá đám, bị nhiều người ngạc nhiên và
lườm lườm nhìn tôi vì thấy tôi cởi trần ở ngay ngưỡng cửa nhà họ, tôi nghĩ
ra rằng khôn ngoan hơn, tuy có phần kém lịch sự, là tìm một chỗ khuất, chỗ
đầu tiên nào tôi thấy.

Tôi còn hai mươi bảy xu, bằng tiền xu, - chưa bao giờ tôi có một món

tiền to như vậy trong tay. Số tiền làm phồng và rách cả túi. - Bục một cái,
những đồng xu lăn xuống đất, - lăn cả vào những chỗ khác nữa!

Thật là kinh khủng.
Tôi chỉ tìm thấy một phơrăng hai xu. Tôi hốt hoảng...
Tôi đi đến một trong những quầy trò chơi dựng ở quảng trường Marăngô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.