CHÚ BÉ - Trang 110

XIV. VỀ THĂM QUÊ CŨ

Jắc sẽ về quê nghỉ hè.
Chính mẹ tôi báo cái tin đó cho tôi biết.
“Này xem, bố mẹ đã tha thứ cho mày những trò tếu trong năm nay, bố mẹ

cho mày về chơi với bác; mày sẽ được đi ngựa, đi câu cá hương, mày sẽ
được ăn xúc-xích thôn quê. Đây, cho mày ba phơrăng để làm tiền đi
đường.”

Sự thực là ông bác linh mục của tôi sắp bảy mươi tuổi đã tỏ ý định cho

tôi làm thừa kế, và đòi tôi đến ở bên ông trong dịp nghỉ hè.

Ông linh mục già, tiết kiệm, có người quản lý văn khế là một người chất

phác, đã biên thư cho thầy tôi về việc ấy; bức thư để quên trên bàn và tôi
đọc được. Thế là tôi biết chuyện. Ông để cho tôi một số tiền là ... sẽ trao
cho tôi khi tôi đến tuổi trưởng thành: đó là ý của tờ di chúc.

Tôi vắt áo choàng ở tay, đội cát-két không vành, và có một bình nước.
“Trông nó như người Ăngle ấy”.
Câu đó làm tôi rất hãnh diện.
Thầy tôi (ông ấy chiều tôi!) dẫn tôi ra tiệm cà-phê để làm một chén tiễn

đưa.

“Nào, uống cái này, con sẽ thấy dễ chịu”.
Tôi nốc cốc rượu mạnh một hơi, làm tôi hắt hơi liền năm phút, nước mắt

giàn giụa, như thể tôi đã khóc suốt đêm. Lưỡi tôi cháy đến nỗi tôi muốn
ngâm nó xuống suối.

“Con phải ngoan với bác”.
Đấy là lời dặn dò cuối cùng của thầy tôi.
“Phải giữ gìn cẩn thận chiếc áo mới đấy”.
Đấy là tiếng kêu tối hậu của mẹ tôi.
Lên đường, ra roi đi, bác xà ích!
Việc tiễn biệt rất giản dị. Tôi phải cấp tốc tới nhà bác tôi.
Không có chuyện tình cảm đưa chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.