CHÚ BÉ - Trang 112

ừng ực vì mẹ tôi bất chợt có thể đến và mẹ tôi thì không muốn ai nuông
chiều tôi ngoài mẹ tôi; - vả lại cà-phê sữa, không tốt đối với trẻ con, “dễ
sinh đờm”.

“Các bà đến mà xem cháu.”
Cô chạy đi tìm hàng xóm, cô dẫn về mấy bà. Có một cô gái nhỏ đứng ở

góc nhà.

“Cháu có nhận ra cô Perinê à?”
Sao, cái đứa bé bao giờ cũng vận quần nhung, tóc xổ tung ấy, tôi vẫn

đánh nhau với nó, nó cào tôi - tôi vẫn còn vết sẹo, - dữ như cái ghẻ; chính là
cô đứng kia với bím tóc đẹp cài lược đồi mồi, một chiếc nơ xanh ở áo, cổ áo
xếp bằng vải tuyn nhỏ xinh quanh cái cổ óng ả, thoáng chút tơ nâu trên má
và trên môi?

“Hai cháu hôn nhau đi nào!”
Tôi không dám, cô ta thì đợi. Người ta ẩy tôi, cô tiến lên. Không nhiều!
Tôi đỏ bừng mặt, cô cũng kha khá! Hồi trước, chúng tôi đã chơi vợ chồng

với nhau; chơi ăn tiệc với nhau, và vết cào mạnh, nó còn để sẹo lại như đầu
sợi chỉ trắng, tôi nhớ hình như là do sau một trận ghen tuông.

Chuyện đó tôi còn nhớ, có lẽ cô cũng chưa quên.
Hòm xiểng của tôi để ở sở vận tải.
Tôi nêu lại việc đó với đôi chút huênh hoang, tuy đã có sự thỏa thuận là

tôi sẽ đi lấy hòm với một chú bé hàng xóm.

Cô Balăngđrô bảo: “Cháu mang một mình thì nặng quá”.
Trong hòm có quần áo của tôi, vài chiếc sơ-mi, chiếc áo vét mới, một gói

quà cho dì Rôdali, một gói quà cho ông bác già, và một hòn đá cho một ông
nào đó.

Ông này là một người đang làm một sưu tập đá sỏi và đã lùng khắp lơi để

tìm kiếm một hòn cật.

Tôi đã nghe nói về hòn cật đó sáu tháng liền, lần nào cũng ngạc nhiên

như vậy; cuối cùng người ta tìm thấy một vật mầu sắt, thầy tôi gói lại cẩn
thận và tôi phải đem tới cho người sưu tập; ông ta có họ với ai đó ở trường
Đại học tôi cũng không biết nữa, và bước đường công danh của ông
Vanhtrax có thể bấu víu vào hòn cật đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.