CHÚ BÉ - Trang 119

Bác tôi, người không đẹp, mắt ti hí, mũi to, lông lá hầu khắp người,

nhưng bác tôi hiền từ.

Tôi biết là bác tôi cảm thấy tôi khổ sở trong gia đình và từ giã bác, tôi sẽ

mất luôn cả tự do và hạnh phúc. Bác tôi cũng buồn như tôi.

“Vĩnh biệt, bác tôi vừa nói vừa ôm hôn tôi và bắt tay tôi một cái làm tôi

thấy còn thú vị hơn là được bác hôn. Bác cho cháu một thứ để trong va-ly
ấy, đừng nói gì với mẹ cháu cả.”

Bác tôi lại chìa ra cho tôi bắt những ngón tay già xám, hất đầu một cái rồi

quay đi.

Ôi chao! Giá đấy là thầy tôi, người bác có lòng tốt ấy.
Nhưng hình như các thầy tu không thể là cha của ai được cả thì phải: tại

sao vậy?

Tôi đã gửi thơ báo cho cô Blăngđrô là tôi về, cô đem khoe bức thư với tất

cả mọi người.

“Thằng bé viết mới đẹp chứ! Nhìn những chữ viết hoa này!”
Cô chuẩn bị giường cho tôi trong căn buồng nhỏ ở cạnh buồng cô. Căn

buồng như cái hũ, nhưng tôi có quyền đóng cửa, ném mũ cát-két lên giường
và vừa treo áo choàng vừa thở phào một cái! Tôi cử động như một chàng
trai độc thân, tôi xếp giấy tờ, tôi khe khẽ hát...

Trong va-li của tôi, có cái gì mà bác tôi đã nói đến?
Mười phơrăng!
Của bác tôi cho thì tôi có thể nhận được...
Thế là đùng một cái, tôi giầu.
Trời rất đẹp, và tôi ra phố từ chín giờ sáng, tự do; ngây ngất cả người vì

niềm hạnh phúc được tự do, tôi cảm thấy vui, tôi cảm thấy khỏe, tôi vừa đi
vừa nện gót giầy xuống đất, vừa háo hức nhìn mọi thứ: đám mây trên trời,
người lính đi ngoài phố; tôi đi lang thang qua chợ, tôi đi dọc theo tòa thị
chính, tôi nhẩn nha đi dạo ở bãi Brơi, hai tay chắp đít vừa đi vừa lấy mũi
giầy đá một hòn sỏi, như ông thu thuế đang đi trước mặt tôi, và tôi bắt trước
một chút.

Không phải làm bài, không phải chép phạt, không cha không mẹ, không

ai hết, không gì cả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.