CHÚ BÉ - Trang 126

XV. DỰ ĐỊNH TRỐN

Tôi lên lớp bốn. Giáo sư Tuyếcfanh.
Ông đã thi thạc sĩ đỗ thứ nhì; là cháu một sư đoàn trưởng, ông đeo cổ cồn

giả to, mặc áo rơđanhgốt rất dài, môi dưới của ông dày và ướt, mắt xanh
biếc, tóc dài và chải ẹp xuống.

Ông khinh đám giám thị, khinh người nghèo, hành hạ những học sinh có

học bổng và chế giễu những kẻ ăn mặc tồi tàn.

Ông lấy tôi làm trò cười cho những đứa khác; tôi ngờ ông còn muốn đem

cả mẹ tôi ra để làm trò cười nữa.

Tôi căm ghét ông ta...
Người ta ưu đãi tôi với tư cách là con giáo sư.
Tôi là học sinh ngoại trú, nhưng bi phạt như học sinh nội trú. Luôn luôn

tôi bị giữ lại sau giờ tan học. Hầu như không bao giờ tôi được về nhà.
Người ta đem từ nhà ăn đến cho tôi một mẩu bánh mì không.

“Như vậy là người ta cho nó ăn không mất tiền, tôi lại giúp cho mụ

Vanhtrax khỏi mất một suất ăn cà khổ.”

Chính ông Tuyếcfanh nói thế với một bạn đồng sự nào đó làm ông này

tủm tỉm cười; ông ta nói cách chỗ tôi khá xa, giọng thì thầm, nhưng tôi tin
là ông ta muốn để tôi nghe thấy.

Tôi đành thọc hai tay vào túi, và làm ra vẻ như cười! Chính là tôi khóc.

Biết bao lần tôi đã phải nuốt nước mắt khi người ta không trông thấy tôi!
Tôi chỉ còn là một con vật chép bài phạt! Hết dòng chữ này đến dòng chữ
khác!- hết cấm ra chơi lại giữ ở lại, nhốt buồng tối! Tôi thích bị nhốt hơn là
bị giữ ở lại.

Tôi được tự do giữa bốn bức tường của lôi, tôi huýt sáo, tôi vẽ ruột bánh

mì, tôi vẽ hình người, tôi chơi bi một mình.

Tôi lấy những mẫu gỗ và những mẩu dày dựng giá treo cổ, tôi treo cổ ông

Tuyếcfanh vào đó, khoảng chiều tối tôi mới bắt tay vào việc và chép bài
phạt.

Tới chín giờ thì người ta thả tôi về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.