CHÚ BÉ - Trang 127

Buồng tối không làm tôi sợ hãi, thậm chí tôi còn cảm thấy có phần kiêu

hãnh khi buổi tối ra về qua những sân trường vắng vẻ, gặp ngang đường
một vài học sinh nhìn tôi như một thằng làm loạn

Tôi thường hay chạm trán với Malatexta, ở một buồng giam khác đi ra

về. Anh là đầu sỏ bọn quấy ở buồng bọc sinh lớn.

Anh ta sắp vào toán sơ cấp.

Chính anh năm sau sẽ được đưa vào trường Xanh- Xia

[35]

Anh là tay vô

địch ở Xanh-Êchiên, các vàng người ta cũng không đuổi anh.

Anh đội mũ lưỡi trai có lon vàng và anh tập võ khí.
Malatexta gật đầu làm hiệu với tôi lúc đi ngang qua và nói “Chào,

Vanhtrax “ Chào, như nói tiếng La-tinh“Vanhtrax “, như nói với một người
lớn.

Tôi chán nhất là bị giữ ở lại.
Ở đấy tôi cũng phải xơi bài phạt. - Tôi vụng về quá - Khi thì tôi đánh đổ

lọ mực, khi thì đánh rơi quản bút, giấy má bay bừa bãi, bàn học long ván.

“Vanhtrax, chép một trăm dòng!”
Ầm một cái, chồng sách của tôi đồ ầm kinh khủng.
“Thêm một trăm dòng nữa.
- Thưa thầy!
- Cãi à? Năm trang văn phạm Hy-lạp.”
Thêm nữa! Thêm mãi!
Những con người ấy, họ muốn giết tôi bằng chép phạt.
Tôi hầu như không còn được trông thấy ánh mặt trời nữa!
Ngày chủ nhật, cũng như những ngày khác, tôi đến để ngồi phạt, từ hai

tới sáu giờ trong gian phòng hôm ấy thực là bi thảm vì cái im lặng nặng nề,
một tiếng giày buồn bã đi qua, một cánh cửa đóng sập, một lời hát đơn độc,
một tiếng rao hàng xa xa, rất xa!

Chúng tôi khoảng hai chục đứa ngồi đó.
Một ngòi bút sột soạt, có ai ho, thầy giám thị đi vài ba lượt quanh phòng,

nhìn trời qua cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.