CHÚ BÉ - Trang 128

“Thưa thầy….. con ra ngoài!”
Thầy gật đầu, và lấy cớ đi ra ngoài ấy, tôi la cà một chút trong những dẫy

hành lang dài dằng dặc, tôi nhòm vào những gian buồng trống rỗng, tôi ném
một hòn bi qua cửa sổ, tôi vứt một viên bánh mì cho chim sẻ, tôi nhòm trộm
cô y tá và tôi kỳ cục đánh cắp ít trái cây ở phòng ăn, rồi tôi nhẩy lò cò trở về
lớp.

Tôi lại chúi đầu vào chỗ giấy còn lại, tôi viết nguệch ngoạc bằng chỗ mực

còn lại, tôi nghĩ tới những chuyện khác hơn là những cái tôi viết - thành thử
một đôi khi trong bài phạt của tôi có những chữ “Tuyếcfanh thô lỗ,
Tuyếcfanh ngu ngốc”.

Sáng thứ ba
Hôm ấy thi dịch tiếng La-tinh.
Tôi tra một chữ trong quyển tự vị nhỏ xíu mà thầy tôi đã cho tôi thay cho

quyển Kisora.

Ông Tuyếcfanh ngỡ đấy là bài dịch sẵn.
Ông bước tới bảo tôi đưa ông xem quyển sách tôi vừa giấu đi lúc nãy.
Tôi đưa quyển tự vị nhỏ.
“Không phải quyển này.
- Thưa thầy, đúng đấy ạ!
- Mày “cóp” bài.
- Không phải thế ạ!“
Tôi chưa nói hết câu ông đã tát tôi.
Thầy mẹ tôi đánh tôi, nhưng trên đời này chỉ có thầy mẹ tôi có quyền

đánh tôi thôi. Tên kia đánh tôi vì hắn ghét những người nghèo.

Hắn đánh tôi để tỏ ra rằng hắn là bạn thân của viên quận trưởng, rằng hắn

đã thi thạc sĩ đỗ thứ nhì.

Ôi chao! Giá thầy mẹ tôi cũng như mọi người, như thầy mẹ thằng

Đextrêm đã khởi kiện vì có một thầy giáo tát khẽ đứa con trai họ!

Nhưng đảng lẽ phải nổi giận với ông Tuyếcfanh thì thầy tôi lại bực mình

với tôi, vì Tuyếcfanh là bạn đồng sự của thầy tôi, vì Tuyếcfanh có thế lực
trong trường, vì thầy tôi nghĩ rất có lý rằng thêm hay bớt một vài cái tát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.