CHÚ BÉ - Trang 129

cũng không hại gì lắm cho cái sọ tôi. Đúng thế, nhưng những đòn ấy đã để
dấu vết lại trong lòng tôi:

Tôi đã ấm ức với thầy tôi.
Tôi không chịu được nữa; tôi phải trốn khỏi nhà và trường học thôi.
Tôi sẽ đi đâu - Đi Tulông.
Tôi sẽ làm chú bé thủy thủ tập sự trên một con tàu và sẽ đi vòng quanh

thế giói,

Nếu người ta đá tôi hoặc đánh tôi bằng dây thừng thì đấy là một người xa

lạ đánh tôi. Nếu người ta đánh tôi đau quá, tôi sẽ bơi đi, trốn vào một hoang
đảo nào đó, ở đấy không còn phải học bài, cũng chẳng còn phải dịch tiếng
Hy-lạp nữa.

Dù cho cổ bị treo lên cột buồm hay bị xích chân ở dưới hầm tàu thì vẫn

cứ còn một niềm an ủi, vẫn còn có hy vọng rồi đến lượt mình sẽ trở thành sĩ
quan, và sẽ có quyền bạt tai viên thuyền trưởng.

Còn Tuyếcfanh thì hắn tha hồ hành hạ tôi, tôi không thể trả thù được hắn.
Thầy tôi có thể làm cho tôi khóc và chảy máu suốt thời thơ trẻ: tôi vẫn

phải phục tùng và kính trọng thầy tôi.

Phép tắc về đời sống gia đình cho thầy tôi có quyền sinh quyền sát đối

với tôi.

Chung quy tôi là một phấn tử xấu!
Đáng lẽ học động từ Hy-lạp lại đi nhìn mây trôi hay nhìn ruồi bay thì bị

cụng đầu, bị đánh gẫy xương sườn là đáng lắm!

Không ước mơ một bộ áo giáo sư với mũ và lông chồn mà lại muốn trở

thành thợ đóng giày sống trong nhựa thông và hồ dán, rút chỉ, đưa dao thì là
đồ lười, đồ ngốc.

Cho rằng với bộ áo giáo sư người ta vẫn nghèo, với chiếc tạp-dề da người

ta được tự do, thế là hỗn láo với gia đình

Chính tôi sai, thầy tôi đánh tôi là phải.
Tôi làm mất danh giá của thầy tôi với những sở thích tầm thường, những

bản năng thơ non, những cung cách thợ thuyền của tôi.

Thầy mẹ tôi đã cho tôi ăn học thế mà tôi lại không muốn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.