CHÚ BÉ - Trang 131

Tôi tự nhủ là phải luyện tập, thử sức, làm cho mình dày dạn, và tôi tìm

mọi cớ có thể có được để người ta đánh đòn tôi.

Sau này tôi sẽ gặp những chuyện rất gay go trên tàu.
Tôi phải tự rèn trước hay nói cho đúng hơn, để người ta rèn tay nghề cho,

và thế là trong nhiều tuần lễ tôi nói là tôi đã đánh vỡ bát đĩa, đánh mất lọ
mực, ăn hết giấy!- Phải nói là tôi luôn luôn ăn giấy, và uống mực, tôi không
thể nhịn được điều đó.

Thầy tôi không ngờ gì cả và rơi vào tròng, khốn khổ!...
Trong nửa tháng tôi làm hỏng của thầy tôi ba chiếc thước kẽ và một đôi

ủng; thầy tôi quật gẫy thước kẻ trên ngón tay tôi, và thúc ủng vào lưng tôi.

Con người ấy, tôi đã làm cho hao tốn nhiều, tôi làm cho sạt nghiệp!
Tôi nghĩ là sau này thầy tôi sẽ tha thứ cho tôi khi xét đến động cơ của tôi;

vả chăng tôi thấy hình như thầy tôi cũng không lấy gì làm buồn phiền cho
lắm

Thầy tôi chỉ hơi mệt một chút thôi khi đánh tôi lâu quá, - người nóng lên!
Lúc đó tôi lết ra cửa sổ, đóng cửa sổ lại để thầy tôi khỏi bị gió lùa.
Ban đêm, tôi ngủ trong một cái hầm, - mình vận sơ-mi.
Tôi ngủ vẫn vận áo sơ-mi!
Thượng đế oai linh! hãy độ chì.
Công cuộc thần thánh này đi.
Tôi sẽ đi một mình chăng?
Thế thì rất buồn! Hơn nữa, đi đông người có thể chiếm lấy một con tàu,

làm nghề cướp biển, khi cần thiết còn có thể nổi loạn, và khi đã mệt, sẽ khai
khẩn một vùng nào đó.

Tôi sẽ rủ ai cùng đi trong cuộc viễn chinh này?
Malatexta lại vừa mới đi hôm qua xong.
Mẹ anh đột nhiên bị ốm, và anh về thăm mẹ.
Anh yêu quý mẹ anh, tuy là một người mẹ “xấu”!
Mẹ anh luôn luôn gửi cho anh dưa hấu, chà là và cam; mẹ anh giấu ông

hiệu trưởng dấm dúi tiền cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.