CHÚ BÉ - Trang 141

máy gạch nhô lên những mái bằng trong khoảng đồng ruộng trống trải; - cỏ
mọc xác xơ và cháy xém, lơ thơ từng quãng như những túm lông còn sót lại
trên lưng con lạc đà; có những mảnh vụn than luyện và gạch đỏ cạnh và xỉn
màu như những cục máu đông lại; nhưng chúng tôi lấy những cái đó chồng
lên xếp thành cổng, thành những túp lều, và chúng tôi đào lỗ dưới đất,
nhóm lửa, thổi lên, và ngọn lửa lấp lánh, khói cuộn bay trong gió. Những
cái đó đượm mùi lao động, gợi lại chuyện Rôbanhxông; chúng tôi trơ trọi
trong cánh đồng bao la đó - tựa hồ phải sống cô lập không có sự giúp đỡ
của thành phố: chúng tôi nói năng như người lớn, và cũng như người lớn,
chúng tôi có những xúc cảm mà cảnh tĩnh mịch thường gợi lên.

Khi đã chán cái cảnh thiên nhiên câm lặng và trống trải ấy, khi hơi lạnh

ban đêm đổ xuống, khi những tiếng động lần lượt tắt dần như những hòn đá
rơi vào vực thẳm, chúng tôi quay về ngôi nhà nhỏ, mái trên màu đỏ, dưới
chân màu xanh.

Có một mảnh vườn con, hai gốc cây, vài luống hoa cánh bướm, một cây

hướng dương.

Những cây hoa cánh bướm ấy, ngày nay tôi còn nhìn thấy với những

tròng mắt và những mí mắt xanh lơ, tôi vẫn cảm thấy lá cây mượt như
nhung, và tôi nhớ có một khóm do tôi chăm sóc; nay vẫn còn lại những
cánh hoa tôi ép trong một quyển sách cũ.

Đến giờ ngôi nhà lên đèn, từ xa chúng tôi trông thấy ánh đèn lấp lánh như

một vì sao.

Các bà ấy và thầy tôi biện một bữa ăn toàn trái cây với sữa và bánh mì

đen. Người ta kiếm các thứ đó ở tận tít trong làng. - Yên tĩnh làm sao! Tôi
sung sướng đến ứa nước mắt.

Ngày chủ nhật là một cuộc ồn ào! Chúng tôi đem thức ăn đến. Bà

Brinhôlanh đeo một chiếc tạp-dề trắng, mẹ tôi xắn áo lên và thầy tôi giúp
việc nhặt rau. - Còn chúng tôi, người ta ném cho chúng tôi vài củ cà-rốt
sống để gậm, và chúng tôi phụ bếp, chúng tôi quay con gà trên than hồng
(vừa hứng những giọt nước ngọt chảy xuống); chúng tôi làm rối mù lên,
chúng tôi phá quấy, chúng tôi làm đổ vỡ, chẳng ai mắng mỏ gì cả.

Hết tiếng xoong chảo, bát đĩa, đến tiếng hàm nhai, rồi tiếng nút chai nổ! -

Tới lúc ăn tráng miệng, mọi người được uống rượu vang trắng sủi bọt.

Người ta chạm cốc, rồi lại chạm cốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.