CHÚ BÉ - Trang 146

Viễn cảnh đó khá đẹp đẽ nên tôi không đến nỗi tiếc lắm là không được tới

ngôi nhà ở thôn quê; tôi vui lòng chấp nhận số phận của tôi.

Tôi ăn đậu trộn dầu, - tôi chơi bi với đám trẻ làm nghề cạo ống khói mà

tôi quen - Tôi tới ngồi phạt chậm, người đầy bồ hóng, - tôi lấy cớ đi ngoài,
tìm cách ra thơ thẩn ở phòng thể dục, tháo đu dây ra đánh, suýt ngã gãy
lưng; tôi viết qua quít bài phạt, uống một chút mực thì vừa đến sáu giờ tối.

Buổi phạt đã xong, người ta thả chúng tôi ra, tôi leo lên buồng ông Lôriê.
“Mày đấy à, nhóc?
- Vâng ạ!
- Lần nào cũng bị phạt hả?
- Không ạ.
- Mày có đói không?
- Có ạ.
- Mày có muốn ăn không?
- Không ạ!”

Tôi ngỡ là nói không thì lễ phép hơn: mẹ tôi đã dặn tôi rất kỹ là đừng nên

nhận lời ngay tức khắc, trong giới thượng lưu, không ai làm như thế cả.
Không nên vồ lấy lời mời như một kẻ phàm ăn, “nghe không”; và mẹ tôi
nêu gương cho tôi theo.

Mẹ con tôi thỉnh thoảng được bố mẹ học sinh mời ăn.
“Bà xơi tí xúp nhé?
- Không, có, thế này thôi, rất ít...
- Bà không ưa món canh à?
- Ồ! có, tôi rất thích, nhưng tôi no rồi...
- Quái! Thế đã no!”
“Bao giờ mày ăn cũng phải để lại trong đĩa một ít”. Lại thêm một lời dặn

nữa của mẹ tôi.

Để lại trong đĩa một ít.
Tôi làm theo như thế lúc ăn xúp, khiến ông quản lý kinh ngạc, lúc nãy

ông đã thấy tôi rất là ngu vì bảo mình đói mà lại không muốn ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.