CHÚ BÉ - Trang 148

Tay tôi nhầy nhụa như tay người thắp đèn ngoài đường, nhưng tôi không

dám lau tay luôn luôn vào khăn.

“Làm thế sẽ có vẻ là ngón tay mình bẩn quá, - mẹ tôi đã nói, - và trông

thấy chiếc khăn ăn nhơ nhớp lúc dọn bàn sẽ có ấn tượng không tốt.”

Tôi chùi tay vào đít quần, - một cử chỉ làm ông quản lý lấy làm lạ, lúc

ông liếc mắt bắt chợt thấy. - Ông không hiểu ra sao cả!

“Mày ngứa à?
- Thưa ông, không ạ!
- Sao mày gãi?
- Cháu không biết ạ.”
Vẻ vô tâm ấy những câu trả lời kiểu người mê ngủ ấy và cái chủ nghĩa

cam chịu thần bí ấy, tôi thấy rõ, cuối cùng đã gây cho ông Lôriê một niềm
kinh tởm không sao dẹp nổi.

“Mày ăn cá xong rồi à?
- Thưa ông, vâng ạ!”
Ông Lôriê nhấc đĩa cá đi, và đưa tôi một đĩa khác, có thịt cổ họng bê non

và nước xốt với nấm.

“Ăn đi kìa, cứ tự nhiên, ăn cho no.”
À! Ông chủ nhà đã khuyên nhủ vậy, tôi đâm xổ vào món cổ họng bê non.
Không có bánh mì! Không có bánh mì!
Bê non và cá gặp nhau trong dạ dầy của tôi trên một biển nước xốt, và

đánh nhau một trận kịch liệt.

Tôi như thấy trong bụng có một con tầu, một con tầu bơ đang chảy, và

miệng tôi như vừa ăn một lọ sáp sáu xu một lạng!

Bữa ăn tối xong: đã đến giờ! Ông Lôriê bảo tôi về, ông không quên đeo

mục kỉnh vào để nhìn những đường vằn tôi đã bôi lên chiếc quần xanh; bữa
ăn kết thúc bằng đuôi con báo

[38]

.

7 giờ rưỡi
Tôi để nguyên quần áo nằm dài trên giường: một mảnh trăng soi qua cửa

kính; không một tiếng động!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.