CHÚ BÉ - Trang 149

Đầu tôi nóng bừng bừng, và tôi như bị đập vỡ một bên sọ.
Tôi nhớ hết: bánh mì thiếu, con cá bơi lội, con bê bú mẹ...
Không sao cả, tôi có thể tự biện hộ rằng ít ra thì tôi cũng đã giữ được

phép lịch sự. Tôi đã cực, nhưng tôi đã ngồi cách xa bàn ăn, tôi không có vẻ
đi ăn mày một bữa ăn; tôi đã trung thành với những lời giáo huấn của mẹ
tôi.

9 giờ
Ngủ được hai tiếng, tôi đã hết nhức đầu. Nếu thấy một con bê trong

buồng, tôi sẽ nhẩy qua cửa sổ; nhưng cái đó chắc gì xẩy đến, và tôi vừa
nghĩ vẩn vơ, vừa cởi quần áo.

10 giờ
Tôi thắp nến đọc sách; nhưng cây nến sắp hết, chỉ còn một mẩu để dành

khi thầy mẹ tôi về.

Tôi leo lên gác lửng. Tôi thường leo thang lên ngủ ở trên đó; mùa hè ở đó

ngột ngạt, mùa đông rét cóng; nhưng tôi được tự do, chỉ có một mình, và tôi
yêu căn buồng nhỏ cheo leo trên cao ấy, tôi có thể xa lánh hết mọi người,
những bức tường gỗ của nó đã từng nghe thấy tất cả những tiếng lẩm bẩm
giận hờn và đau khổ của tôi.

Nửa đêm
Tôi đã ngủ thiếp đi! - Tôi chợt thức giấc!
Một tiếng động mơ hồ, những tiếng thét dữ dội, - đặc biệt một tiếng kêu

đâm vào tim tôi như một nhát dao. Chính là tiếng mẹ tôi...

Tôi bổ xuống chân chiếc thang, mình chỉ mặc có áo lót; chiếc thang

không móc và tôi ngã xuống đánh ầm, đầu gối đập xuống sàn gạch hầu như
vỡ đôi.

Mà tấn bi kịch lại xảy ra ở ngay chỗ cầu thang; giữa mẹ tôi ngã ngửa

người trên tay vịn, con mắt ngơ ngác, và thầy tôi kéo mẹ tôi lại, mặt mẹ
nhợt nhạt, đầu tóc xổ tung.

Tôi vừa khóc vừa nhẩy vào giữa hai người. Có chuyện gì đây?
Tôi muốn kêu lên.
“Không, không! Thầy tôi vừa nói, vừa bịt mồm tôi lại, - không!”- Răng

tôi gần như bị gẫy vì nắm đấm của thầy tôi, - “Không, không!”- Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.