CHÚ BÉ - Trang 147

Nhưng tôi, tôi biết là phải vâng lời mẹ - mẹ tôi biết phép lịch sự lắm chứ,

- tôi để lại ít xúp trong đĩa, và tôi để cho người ta nài ép tôi.

Ông quản lý mời tôi món cá - Ồ, không!
Tôi không ăn cá như thế, mời một cái là ăn ngay như một anh nhà quê.
“Mày muốn ăn cá chép không?
- Thưa ông, không ạ.
- Mày không thích cá chép à?
- Thưa ông, có ạ.”
Mẹ tôi đã dặn kỹ tôi là ở nhà người khác thì phải thích tất cả mọi thứ;

mình sẽ có vẻ coi thường những người mời mình, nếu mình không thích
những thức họ mời mình ăn.

“Mày thích cá chép à? Thì đây!”
Ông quản lý gạt miếng cá chép cho tôi như vứt cho một thằng ngốc,

muốn ăn thì ăn, không muốn thì bỏ đấy, mặc kệ.

Tôi ăn miếng cá chép - một cách khó khăn.
Mẹ tôi còn dặn: “Phải ngồi cách xa bàn ăn; không được ra vẻ tự do thoải

mái như ở nhà mình”. Tôi ngồi hết sức khó chịu, - chiếc ghế cách xa đĩa ăn
đến một dặm; hai ba lần tôi suýt ngã.

Tôi đã ăn hết bánh mì!
Mẹ tôi đã bảo tôi là không bao giờ được “hỏi xin”, trẻ con phải chờ người

ta lấy thức ăn.

Tôi chờ! Nhưng ông Lôriê không quan tâm đến tôi nữa - ông mặc kệ tôi,

và ông ăn, đầu chúi vào tờ báo.

Tôi khua khẽ chiếc dĩa, và tôi đánh răng lập cập như chiếc đầu người

máy. Tiếng lịch kịch ấy cuối cùng làm ông phải nhìn lại, mắt nghé phía dưới
tờ Giám thị thành Lyông, nhưng ông thấy trong đĩa của tôi vẫn còn cá chép
với bao nhiêu nước xốt.

Ăn món đó không có bánh mì, tôi thấy buồn nôn, nhưng tôi không dám

hỏi xin bánh!

Bánh mì, bánh mì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.