CHÚ BÉ - Trang 155

Tôi được nhất về môn gì không nhớ nữa, và đứa được nhất phải đem các

bài đến đưa cho ông hiệu trưởng xem, nhưng ông lại đang nói chuyện riêng
với một người nào đó, và người ta bảo tôi chờ trong buồng bên cạnh - ngồi
đấy có thể nghe thấy hết.

Họ nói chuyện về gia đình tôi.
“Ta không nên nói gì về vụ Vanhtrax cả, đồng ý chứ?
- Không, không nên nói gì cả; nói ra sẽ hại cho cả cuộc đời hắn trong

giáo giới, vả lại ông biết đấy, tôi mà ở địa vị hắn, với một người vợ như vợ
hắn...

- Có thế! Mà lúc nào cũng kể lể nào đi chăn lợn, nào nhẩy buarê. - Húp là

là! - còn cái bà Brinhôlanh thì hề hề!

- Khẽ chứ, - ông hiệu trưởng nói, - nhỡ nhà tôi nghe thấy!”
Tôi ngồi trong buồng thấy sợ. Tôi hình dung là họ đang đi ra cửa, hé cửa

xem có ai nghe lỏm không?

Đấy là ông hiệu trưởng và ông thanh tra tôi nhận ra giọng nói của họ. Họ

nói tiếp:

“Tôi đã cảnh cáo hắn một lần, thế là đủ. Tôi vin vào cớ con trai hắn.
- Thằng bé ấy thế nào?
- Một thằng bé khốn khổ ăn bận như con khỉ, bị đòn tối mắt, chẳng phải

đần, tốt bụng. Lần trước, ông thanh tra rất hài lòng về nó... Tôi đã lấy nó ra
làm cái cớ để nói. ”Ông hãy kèm cặp con ông nhiều hơn nữa”; có nghĩa là
“Ông nên ở nhà với vợ nhiều hơn nữa”, - và hắn cũng đã quan tâm đến lời
khiển trách ấy.”

Tôi mơ mơ màng màng suốt ngày hôm sau...
Thầy tôi đâm cáu và ẩy tôi với một cử chỉ giận dữ:
“Mày lại muốn vớ vẩn đấy phải không, đồ lười! Ông thanh tra chỉ ít bữa

nữa sẽ tới, mày đừng làm tao phải xấu hổ, như năm ngoái, và làm cả nhà
phải khổ vì sự lười biếng của mày!”

Xấu hổ thế nào? Lười biếng thế nào?
Thầy tôi đã nói dối tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.