CHÚ BÉ - Trang 166

Thầy tôi không hé răng nói gì nữa, - viên cảnh sát đưa mắt kinh hãi nhìn

mẹ tôi.

Chúng tôi vào quán ăn.
Quán hàng đang thức dậy; một gã coi ngựa xác đèn lồng đi quanh, người

ta đóng xe cho một bác nông dân. Viên cảnh sát đập tay vào vách gọi anh
rể.

Một tiếng làu nhàu.
“Sắp ra đây, sắp ra đây!”
Qua kẽ vách thấy có ánh sáng thoáng qua và nghe tiếng người vừa mặc

quần áo vừa ngáp, dây đeo quần bật tanh tách, và giầy kéo lê.

“Những người này muốn ngủ trọ, và có gì ăn qua quít”.
Có gì ăn qua quít, hắn quay mặt về phía thầy tôi mà nói. Hắn còn nhớ

câu: “Việc gì mà tôi đói?” của mẹ tôi.

Nhưng mẹ tôi can thiệp.
“Chỉ ngủ thôi, mẹ tôi nói; lúc nào dậy chúng tôi sẽ ăn sau.
- Tùy ý bà”, chủ quán nói; bán thức ăn buổi sáng hoặc ban đêm y cũng

bất cần, mà y còn ưng hễ khách đi ngủ, thì y cũng sẽ ngủ lại.

Tôi nghe thấy bụng thầy tôi rền như sấm dưới một vòm nhà; bụng tôi

cũng réo lên; - một cuộc thi đua sôi bụng, ngay mẹ tôi cũng không ngăn nổi
những tiếng ọc ọc và tiếng ngáp; nhưng mẹ tôi đã nói ở ga là không ăn tối
và đến mai mới ăn. M-ai m-ới ă-n.

Tuy vậy mẹ tôi cũng bảo thầy tôi:
“Ông muốn ăn, thì cứ ăn!”
Thầy tôi chỉ lắc đầu; thầy tôi há miệng ngáp dài, và lẩm bẩm:
“Không, không, mai.”
Thầy tôi hiểu như thế có nghĩa là gì!
Nghĩa là: tôi không muốn ông ăn một mẩu bánh, gặm một miếng củ cải

đỏ, đụng một miếng dồi, ngửi một miếng phó-mát!

Thầy tôi đi nằm; mẹ tôi đi theo. Người ta giải ổ rơm cho tôi trong một xó.
Tôi mệt rũ người và ngủ thiếp ngay; thầy mẹ tôi cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.