CHÚ BÉ - Trang 168

Quả thật tôi rất muốn bênh thầy tôi, khi có thể; nhưng tại sao chính thầy

tôi khát, lại đi đổ cho tôi?

Tôi không trả lời câu hỏi, và mẹ tôi đưa con mắt mỉa mai lạnh lùng từ

con trai sang chồng.

“Cố nhiên là nó có thể đợi được”, mẹ tôi nói, rồi lại ngồi chúi vào góc

của mình, không mảy may bận tâm đến thầy tôi, như thể không có thầy tôi
ở đó.

Cái cảnh hỏi lấy tiền và từ chối không xuất ấy kéo dài ba ngày.
Thầy tôi nổi cáu; - đến nỗi đã xảy ra tai tiếng, lần đầu ở ngưỡng cửa một

quán ăn, lần nữa trên một toa tầu; và mẹ tôi thắng thế: thầy tôi đã phải van
xin.

Ấy là vì mẹ tôi can đảm và thật thà. - Mẹ tôi thường nói: “Tính tôi thật

thà như đếm.”

Và, vì thật thà, mẹ tôi mới to tiếng trách móc thầy tôi, trước mặt chủ

quán, trước mặt hành khách, là một người tàn nhẫn, một người chồng hư
hỏng.

Mẹ tôi đem chuyện thầy tôi ra kể, bô bô gọi tên mọi người.
“Vì phải rời cái con Brinhôlanh mà ông dấm dứt đây - Chà! Chà! - Người

ta muốn tọng các thứ vào để quên đi… Có lẽ ông lớn muốn lấy tiền để bỏ
vợ bỏ con, trở lại với nhân ngãi của ông chăng”.

Mà thầy tôi chỉ hỏi lấy có năm đồng phơrăng khốn khổ! Chẳng phải bằng

số tiền ấy!

Thầy tôi như ngồi trên đống gai, cố ngắt câu, dứt lời phá cái ảnh hưởng;

nhưng mẹ tôi thật thà đến thế!

“Ông đừng hòng bịt mồm tôi lại! Ông không cần hích tay tôi, những điều

tôi nói là đúng, ông thừa biết đấy… May mà có mọi người; chẳng lẽ ông lại
đánh tôi trước mặt mọi người sao?...”

TRÊN TÀU THỦY

Xuống tàu thủy chúng tôi được thoát nạn, - mẹ tôi bị ốm, may thay.
Mẹ tôi đã nhịn ăn quá lâu, mẹ tôi nuốt gan bê quá vội, - suốt đêm mẹ tôi

không chợp được mắt. - Cuối cùng mẹ tôi bị nhức đầu và ngủ thiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.