CHÚ BÉ - Trang 167

Nhưng cả ba chúng tôi lát lát lại tỉnh dậy, vì tiếng ọc ọc trong bụng.
Mẹ tôi cũng dự vào cuộc hòa tấu như mọi người. - nhưng mẹ tôi nhất

định không nhượng bộ. - Mẹ tôi là một người đàn bà rắn đầu. Chà! Quả là
tôi kính phục mẹ tôi! Có nghị lực làm sao! Thật khác xa tôi! Tôi mà đói, tôi
sẽ bảo là đói, và tôi sẽ chén ngay… nếu có gì để chén.

Tư chất tầm thường, đồ gà rù, đồ đẻ non!
Mày hãy nhìn xem, để muốn trung thành với lời nói, để giữ lời, mẹ mày

thắt bụng lại qua đêm, đợi đến sáng mai mới ăn. Mẹ mày sẽ còn làm bộ ăn
lấy lệ, chẳng ngon lành gì, rồi mày xem. - Mẹ mày là một người phụ nữ La-
mã, Jắc ạ! Mày không phải là nòi giống của mẹ mày, - nhất là ở cái mũi,
mũi mày to mà hếch.

Chúng tôi ăn sáng, - mẹ tôi ăn nhỏ nhẻ: nhưng tôi đã trông thấy mẹ tôi ăn

ngấu nghiến, trong một xó, một miếng gan bê mà mẹ tôi đã hỏi lấy ở dưới
bếp và người ta đã nhét vào bánh cho mẹ tôi; - mẹ tôi ngoạm miếng bánh!

Thầy tôi ăn no đến vỡ bụng, - no tím cả hai tai.
Đêm qua thầy tôi không ho he gì, vì đã bị trói tay: lúc ra đi, thầy tôi đã

phạm một dại lớn. Thầy tôi đã giao hết cả tiền cho mẹ tôi.

Mẹ tôi đã nói, vờ như không:
“Túi tôi to hơn túi ông, để tiền chắc hơn; dọc đường tôi sẽ trang trải mọi

chi tiêu”.

Thầy tôi không lường được ngay tầm tai họa của mình, mức nghiêm

trọng của sai lầm, nhưng ở chặng nghỉ đầu, thầy tôi đã cảm thấy vết thương.
Thầy tôi không còn gì nữa, không còn lấy một đồng phơrăng, không còn lấy
một đồng hai xu. Thầy tôi đã dốc hết tiền lẻ vào tay những người cần phải
cho tiền diêm thuốc, người bốc vác hay phu trạm, thậm chí tiền uống một
cối nước dâu cũng không có.

Thầy tôi khát chết được.
“Bà đưa tiền cho tôi.
- Ông cần tiền à? …
- Ừ, Jắc nó khát…”
Mẹ tôi quay sang tôi.
“Mày khát à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.