CHÚ BÉ - Trang 171

Mẹ tôi hiện lên như một bóng ma trong ca-bin, - mẹ tôi đang ở ca-bin

đàng cuối, chúng tôi ở ca-bin đàng trước, - mẹ tôi đi thẳng tới chỗ chúng tôi
và, sắp sửa gây chuyện.

Nhưng quỷ quái! Tiếng ồn ào át tiếng mẹ tôi. - Bồi bàn đi đi lại lại, nhà

bếp lướt qua với những đĩa thức ăn, những hạ sĩ quan lượn với những chai
rượu ôm vào ngực, một lời bông phèng ném ra, một tiếng hát cất lên ầm ĩ,
lộn xộn! Cơn giận dữ của mẹ tôi xịt mất.

“Mỗi mình là đàn bà ở đây”, mẹ tôi biết trước là chắc thua; hơn nữa, mẹ

tôi lại trông thấy thầy tôi cầm tiền trong tay đang trả món chân giò.

“Bố con tôi có tiền đấy, thầy tôi nói, nhanh nhảu và ranh mãnh, và thầy

tôi gọi to:

- Một chai, thứ vàng kia kìa.
- Tôi không khát.
- Nhưng tôi, tôi khát. - Thằng Jắc cũng khát. Con có khát không?”
Để chọi cho vui câu chuyện hôm qua, thầy tôi có ý định tinh quái nghịch

ngợm, nhưng không phải độc ác, rượu vang đã làm thầy tôi trở nên hiền.

“Mời bà!”, thầy tôi vừa nói, vừa giơ một cái cốc và chai rượu ra.
Không thể nào nổi cáu được, mẹ tôi không giây vào đó và cảm thấy mình

đuối. Mẹ tôi nói, giọng không đến nỗi bực bội lắm:

“Tôi lên boong. Khi nào xong, ông lên với tôi. Jắc, đi với mẹ.
- Không, nó ở lại đây với chúng tôi! Chúng tôi chơi một ván bài cẩu, để

nó làm chân thứ ba.”

Làm chân thứ ba, bên cạnh những hạ sĩ quan, trên cùng một bàn; gạt các

chai rượu ra để xếp bài, với những bồi bàn họ xin lỗi tôi khi đi qua chạm
phải tôi! Tôi không kìm được hãnh diện, và chính là tôi, thằng bé bị đòn, bị
đập, bị roi vọt, tôi đang ngồi đây, dạng hai chân, tháo bỏ ca-vát, cười to thả
cửa và làm bẩn tay áo!

Ván bài cẩu đã xong.
“Jắc, lên nói với mẹ mày là chúng tao sắp lên.”
Bố con tôi đã quên khuấy mẹ tôi, một khi cái hăng của mối xúc động đầu

tiên đưa đi, tôi liền cảm thấy hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.