CHÚ BÉ - Trang 175

Ông Săngle đứng dậy:
“Thưa các bà, các ông và các chú nhóc, tôi xin thết mọi người sâm-banh.
- Jắc, con sẽ uống cốc của mẹ, mẹ tôi nói, giọng như bảo: “Đừng hòng

cướp con trai của tôi đi”.

- Không, nó sẽ uống cốc của nó, và nó sẽ được uống mở hàng chai này, -

ông Săngle vừa nói, vừa bật nút chai bắn vọt lên như đạn nổ; trẻ con ưu
tiên!”

Ông rót rượu vào cốc tôi đầy tràn, và nói:
“Cạn cốc đi!”
Mẹ tôi nhìn tôi một cách dữ tợn, và gõ gõ lên bàn, có nghĩa là: nhìn vào

tao đây này!

Tôi không dám nhìn mẹ tôi và cũng không dám uống.
“Kìa, sao mày ngồi đực ra như phỗng thế!”
Phỗng? Ông Săngle nói câu đó rõ to, tôi tan nát cả cõi lòng, tay run run

và tôi đánh đổ nửa cốc sâm-banh lên áo một bà bên cạnh.

“Đồ ngu!” Bà bị ướt nói…
Phỗng! Ngu! Chính mẹ tôi là nguyên nhân khiến tôi ngốc nghếch thế.
Sau đó mẹ tôi lại còn mắng thêm, còn tố lên hơn người khác.
Tôi đi ngủ, uất ức và thiểu não.
“Buồng của cậu ở đàng này”, anh bồi nói.
Đang lúc tôi đứng ở cuối hành lang, từ biệt bà người Pari và đám con trai

bà ấy, họ tỏ ra thân thiện với tôi suốt buổi tối hôm ấy, thì mẹ tôi gọi:

“Jắc, NHÀ XÍ Ở TẦNG DƯỚI ẤY!”
Giọng nói như ra lệnh - có cả sự ân cần - mẹ tôi phòng xa đứa con, sợ với

tuổi thơ dại, nó không nghĩ tới.

Các bạn tôi mỉm cười, mẹ chúng đỏ mặt, mẹ tôi chào họ.
Đến mãi bây giờ, trong giấc mơ, đôi khi trong buồng khách, giữa đám

phụ nữ vận áo hở cổ, ngồi ở bàn ăn, trong buổi vũ hội, tôi vẫn còn nghe
thấy, như Jan Đa, một tiếng nói: “Jắc! Nhà xí ở tầng dưới ấy!”

Sáng hôm sau chúng tôi lại xuống tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.