CHÚ BÉ - Trang 177

Chúng tôi đã tới nơi, đây cánh đồng cỏ Môvơ! -Suốt cả ngày tôi vẫn còn

giữ cái ấn tượng yên tĩnh của buổi sáng. Tôi ít chơi với đám bạn nhỏ của
tôi, chúng ngạc nhiên thấy tôi im lặng.

Không gian bao la bao giờ cũng vẫn làm tôi im lặng.

Chúng tôi tới gần chiếc cầu treo, tôi đọc thấy: Khách sạn Hoa ở xa xa. -

Đến Năngtơ rồi.

NĂNGTƠ

Mẹ tôi đã quấy rầy hỏi đi hỏi lại ông Săngle xem khi xuống tàu nên đến

đâu thì tốt, và mẹ tôi đã làm phiền đến mức ông phải rủa mẹ tôi, - rủa thầm
thôi - rồi tàu vừa cập bến ông lủi ngay. Ông quẳng địa chỉ của ông cho thầy
tôi, va-li cho một người phu khuân vác, và thế là ông biến mất.

Ba người Pari cũng từ biệt. Chúng tôi bắt tay đám con bà, và thế là, ông

Vanhtrax, giáo sư lớp sáu trường trung học Năngtơ, đứng trơ ra đó, trên vỉa
hè thành phố, với hòm xiểng và vợ con ông.

Cái đặc điểm của gia đình tôi là tới chỗ nào cũng bằng sự có mặt của

mình và đồ lề hành lý làm bừa bộn, trở ngại sinh hoạt của thành phố. Lúc
này, chúng tôi có vẻ như muốn ở lì bên dốc bến tàu và người ta ngỡ chúng
tôi sắp nhóm lửa nấu xúp ở đây. Chúng tôi làm trở ngại cho việc thông
thương, việc dỡ hàng trên tàu xuống đâm khó khăn. - Riêng ba chúng tôi,
chúng tôi chiếm chỗ quá mức cho phép ở một cảng buôn bán và đã có nhiều
người tụ tập quanh bầu đoàn chúng tôi.

Mẹ tôi trách móc thầy tôi.
“Ông không thể hỏi ông Săngle được hay sao?...
- Thì bà đã tự nhận lấy việc ấy kia mà…
- Tôi à!
Giọng mẹ tôi rít lên, làm những người đi qua phải quay đầu lại. Người ta

xúm đông.

Một người phu khuân vác bước tới.
“Khuân những thức này đi, mẹ tôi hỏi, lấy bao nhiên tiền?
- Ba phơrăng.
- Ba phơrăng kia à!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.