CHÚ BÉ - Trang 180

sự miệt thị của tôi, tôi lẫn lộn trong niềm vỡ mộng của tôi người lính già
của biển cả với tay chở hàng phó-mát nhập khẩu.

GIÁO SƯ CỦA TÔI

Giáo sư của tôi là một người bé nhỏ đeo kính gọng bạc, mũi nhọn và

giọng nói the thé, với một chút xíu ria mép, bộ giò ngắn ngủi hơi vòng
kiềng, - nhưng bộ giò ấy không hề ngăn trở ông ta đi con đường của ông, -
tâm ngẩm, soi mói, giảo quyệt như con cầy, con chồn, con chuột: ông ta ở
Pari tới và cũng như Tuyếcfanh, ông là một trong những người thi thạc sĩ đỗ
đầu; ở Pari ấy ta có những quan thầy thú vị với cái tinh quái của con người
loắt choắt đó là ông ta đó; ông ta đã đưa từ Pari về một bà vợ trông hay hay,
xinh xắn, và chắn phải thấy những con người tỉnh lẻ kia đều ngu ngốc tất.

Ông ta, tên là Lácbô, có phần cóc cần học sinh của mình, - ông dịu dàng

với đám con cái nhà quyền thế, mà ông nể nang, và ông được lòng chúng,
vì ông đối xử với chúng như người lớn, nhưng đối với các học sinh khác
ông không ác. Miễn là người ta cười về điều ông nói! - ông pha trò và đôi
khi ra cả câu đố, người ta gọi ông là dân Pari.

Tôi tin rằng ông cho tôi hơi đần, - vì những lời pha trò của ông không

làm cho tôi thích thú lắm, hơn nữa ông đã nghe một thằng bạn của tôi đang
học tư ông, nói hồi trước tôi muốn làm thợ giày và bây giờ muốn làm thợ
rèn. Ông thấy tôi tầm thường, vả lại mẹ tôi, ông cho là phàm tục và thầy tôi
trước con mắt ông là một người khốn đốn. Nhưng ông không hành hạ tôi,
ông có vẻ tin tôi ngay cả khi tôi nói bỏ quên bài làm ở nhà hoặc học lầm bài
học. Cuối năm, vào dịp thi lấy phần thưởng, ông đọc tiểu thuyết Oantơ Xcốt
cho chúng tôi nghe.

Tới ngày phát phần thưởng long trọng, - tôi không được gì cả - hoặc có

được cái gì đấy, - hình như tôi nhận được vài vòng hoa, và được lên bục để
một ông ôm hôn làm chết ngạt. - Bao giờ thì cũng vậy!

Nhưng tôi không có đức tin, và bây giờ thầy tôi không hành hạ tôi nữa thì

được thưởng hay không tôi cũng cóc cần.

NHÀ Ở

Chúng tôi ở trong một ngôi nhà cũ mới trát vữa, quét vôi lại, nhưng vẫn

có mùi cũ kỹ, và khi trời nóng, có mùi nhựa thông và mùi gang bốc ra ninh
nhừ tôi nhưcủ khoai hầm: không có không khí, chẳng có chân trời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.