CHÚ BÉ - Trang 185

- Nhà ta nuôi con sen, không phải để cho nó ngồi ngáp vặt suốt

ngày.”

Cô gái tội nghiệp, cô đâu có thì giờ để ngáp! Ôi chao! mẹ tôi có mắt!
Thế mà cô có phải là con, là cháu mẹ tôi đâu! Vậy sao lại đối đãi với

cô cũng như với tôi thế? Mẹ tôi bây giờ đối xử với người ngoài cũng
như trước đây với thằng Jắc. Mẹ tôi không phân biệt giữa người đầy tớ
và đứa con trai mình. Chà! tôi bắt đầu tin là mẹ tôi chưa bao giờ yêu
tôi cả!

Cô gái tội nghiệp không chịu được nữa. Tuy nhiên người ta cho cô ăn

uống rất khá. Mẹ tôi cho cô ăn tất cả những thức mà cả nhà không ai muốn
ăn.

“Tôi không phải người cho đầy tớ ăn uống dè xẻn!”

Và mẹ tôi để lên cạnh dĩa những gân, da, mỡ bòn ấu chín.

“Tạng nó ăn những thứ này rất tốt. Và những viên chả nguội, ăn khỏe

người!”

Janơtông tội nghiệp! Nếu không được săn sóc chu đáo đến thế, cô sẽ chết

dần chết mòn mất! Vì ngay với chế độ ăn uống đó, cô cũng đã ốm yếu, còn
xơi mới béo được!

Tôi nhận thấy rằng hình như cô sen không mến mẹ tôi, và cố tình làm trái

ý mẹ tôi.

“Mày có muốn uống một cốcrượu táo không, Janơtông?

- Cám ơn bà.

- Cám ơn có, hay cám ơn không?

- Không bà ạ.
- Mày không thích rượu táo à?”

Janơtông lúng búng trong mồm.
“Tùy mày đấy con ạ!” Và mẹ tôi nói thêm, vẻ hờn giận:“Tao để cốc

rượu đấy, lát nữa mày uống, nếu mày muốn; mày để cho nó hả đi, nếu
màv thích vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.