CHÚ BÉ - Trang 187

Nhưng cô ta do vợ chồng ông hiệu trưởng giới thiệu đến, và dạ dày của

cô cũng được che chở như mông của thẳng bé Vanhtrax. Nhà chức trách để
mắt theo dõi coi trong áo của cô sen cũng như trong đũng quần của thằng
bé. Người ta không thể công khai cách chức được ông Vanhtrax vìtộitiệntay
đánh con ông một trận, hoặc làm nghẹn cổ đầy tớ nhà ông bằng những viên
chả ăn thừa, hoặc mỡ cừu; nhưng dù sao tốt hơn vẫn là không nên làm phật
lòng cấp trên của ông vì thẳng nhóc con và đứa đầy tớ gái.

Chà! chẳng có sai lầm nào bằng làm bộ nhờ bà vợ ông hiệu trưởng, để ra

vẻ xin ý kiến!

Người ta đã không dám gạt cô sen to béo được giới thiệu mặc dầu cô ta

yêu sách này nọ, thế là cô ta vào làm.

Về cô sen ấy, mẹ tôi bao giờ cũng như tay để trên chiếc đùi cừu, và một

chân thì để trên lỗ huyệt.

Mẹ tôi không khỏe, và thái thịt làm mẹ tôi mệt. Thái một khoanh cho

chồng, cho con, đấy là bổn phận của người vợ, đó là vai trò của người mẹ;
mẹ tôi không sai phạm ở đó!

Nhưng khi phải hầu cả Mácgôtông!...

“Mày còn đói không?

- Thưa bà còn.

- Như thế này nhé?

- Xin bà một miếng con nữa.”

Mẹ tôi chết đi được; tôi thấy rõ vậy, tôi thấy nó qua những tiếng rền rĩ mà

mẹ tôi ghìm khi lại phải cầm con dao lên, qua ánh mắt của mẹ tôi khi phải
rưới thêm nước xốt, và tới lúc ăn tráng miệng, mẹ tôi mệt quá đến nỗi buộc
lòng phải bỏ anh đào vào đĩa con sen, từng quả một, tựa hồ bị xé ruột.

Mácgơrít bao giờ cũng hỏi thêm.

Nhưng mẹ tôi hồi lại trông thấy. Lạy Chúa! Ơn Chúa!
Mẹ tôi hồi lại, lại tinh nghịch, da dẻ lại hồng hào. Một hômmẹ tôivào

buồng giấy của thầy tôi, nét mặt hớn hở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.