CHÚ BÉ - Trang 190

Tôi muốn bị giam, bị trói vào chân bàn, bị xích vào vòng xích ở tường

mà không đi chơi xa gia đình vào buổi tối.

Sáng nay, tôi đi đất và dẫm phải cái ấy của một cái chai

[52]

. (Mẹ tôi bảo

tôi đã lớn, và phải chuẩn bị vào đời; do đó mẹ tôi bắt tôi phải gọt rũa ngôn
ngữ, và muốn tôi từ nay phải nói:gì đó của cái chai, và khi viết thì phải thay
chữ gì đó bằng một gạch ngang.)

Tôi đã dẫm phải cái ấy của cái chai và bị thủy tinh cắmvào gan bàn

chân. Ối chao! tôi đau đớn làm sao!Thầythuốclo sợ khi nhìn thấy vết
thương.

“Cháu đau lắm phải không?”

Phải, tôi đau, nhưng vừa lúc đó, gió thổi làm cửa sổhémở; tôi trông thấyở

đàng cuối cái góc ngoại ô, cái quãng ngoại thành, cái ven nông thôn buồn
bã mà tối nào người ta cũng dẫn tôi tới. Tôi không phải tới đó nữa trong
một thời gian. Tôi bị đứt chân. May mắn làm sao!

Và tôi sung sướng nhìn vết thương gớm ghiếc và sâu hoắm.

VÀO ĐỜI

Mẹ tôi không chỉ dặn tôi cần phải ăn nói cho thuần khiết, mẹ tôi còn

muốn tôi kết hợp được cả thanh nhã với e lệ.

Mẹ tôi nảy ra ý cho tôi học món “xãgiao”.

Có ông Xubaxông là thầy dạy múa, dạy võ vàdạy“phép lịch sự”.

Ông ta là một lính cựu, nghiện rượu nặng, hay đánh vợ, nhưng bơi giỏi

như cá và đã được thưởng huy chương cứu nạn. Ông đã vớt được ông thanh
tra Học chính sắp chết đuối ở dưới nước lên. Để thưởng công và giúp ông
có kế sinh nhai, người ta cho ông chân dạy võ và dạy múa ở trường trung
học. Ông kèm thêm vào đó môn dạy phép lịch sự, có rất nhiều người theo
học, vì ông Xubaxông mắt kém, tai nghễnh ngãng, thích tu, và khi đã đưa
lên môi ông một bầu đầy rượu mạnh thì tha hồ ai muốn làm gì thì làm trong
lớp của ông.

Có Trời biết còn thiếu những trò gì ở đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.