CHÚ BÉ - Trang 191

Nhưng tôi ngoài giờ học ở trường, tôi còn theo học những giờ riêng. Ông

Xubaxông tới nhà tôi. Ông dẫn thằngcon trai ông đi theo; thầy tôi vội cho
thằng bé một ít tiếng La-tinh, và đánh đổi lại, ông Xubaxông kèm tôi thêm
về phép lịch sự.

Các buổi ấy, mẹ tôi đều dự.

“Lướt chân, một, hai, ba, - cúi chào! - mỉm cười!

- Nghe không, Jắc, mỉm cười đi! nhưng mày không mỉm cười kìa!”

Tôi không mỉm cười ư? Nhưng tôi có muốn cười đâu.

Dù sao vẫn phải cố thử, và tôi chúm miệng như cái ấy gà.

Mẹ tôi thì làm điệu làm bộ trướcgương, làm thử, tìm tòi, cố gắng và cuối

cùng tìm được một nụ cười mà mẹ tôi trình bày với tôi như một cái nhăn
nhó.

“Đấy, như thế này này!”

Tôi còn phải giơ ngón tay út lèn trời, rất mỏi!

“Cẩn thận cái ngón ngoáy tai đấy”, bao giờ ông Xubaxông cũng nói vậy,

ông đã tìm hỏi những danh từ khoa học của các ngón tay, và ông thấy tiếng
La-tinh quả là một sự hay ho, bởi lẽ bao giờ ông cũng dùng ngón tay đó để
ngoáy tai. Theo tôi thì ông ngoáy tai cũng hơi nhiều.

Mẹ tôi mắng tôi những lời tệ hại đến thế nào trong những buổi tập

phép lịch sự ấy, tôi đã làm mẹ tôi, người đàn bà ấy, đau lòng vì cái tính
ưa thanh lịch đến thế nào, tôi có vẻ tầm thường và quê mùa cục mịch
tới mức nào, không thể nào tả xiết được! Tôi không tài nào lướt chân,
cũng không giơ ngón tay út lên trời được
!

“Tao cứ ngỡ là mày khỏe kia mà”, mẹ tôi nói, vốn biết tôi phần nào

hay phôbắp tay, và muốn đánh vàotính tựphụcủa tôi.

Tôi không khỏe, có lẽ thế, vì chỉ được mười phút là ngón tay út đã

giật giật, oẹo xuống xin tha tội, co rút như cái đuôi chuột bị bả! Bây giờ
chỉ nghĩ lại chuyện đókhông
thôi, ngón tay út của tôi vẫn còn co lại và
người tôi sởn
gai ốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.