CHÚ BÉ - Trang 193

Đó là tại chiếc đinh ở giầy tôi.

Mẹ tôi nhũn nhặn đứng sau mọi người và chưa trông thấygì cả.

Mẹ tôi nhắc tôi:

“Bây giờ mỉm cười đi!”

Tôi mỉm cười.

“Nó lại còn cười!”vợ ông hiệu trưởng lẩm bẩm, giận dữ.

Phải, và tôi tiếp tục rạch thêm chiếc thảm.

“Thế này thì quá lắm!”

Người ta xúm lại, vây kín lấy tôi, tôi bị cầm tù. Mẹ tôi xin tha tội cho tôi.

Tôi đâm hoảng kêu ầm lên: “Nanét! Nanét!”

“Việc thăng chức của tao thế là toi trong năm năm”, thầy tôi nói buổi tối

hôm ấy, lúc đi ngủ.

Hôm sau người ta tống cổ ông Xubaxông như một kẻ lỗ mãng, và cả ba

chúng tôi ốm cả người vì chuyện này. Tôi quay lại với những cung cách bất
lịch sự; tôi không bực mình vì ngón tay út của tôi được duỗi ra, trở về hình
thù quen thuộc của nó. Tôi đã có những cung cách bất lịch sự và không để
ngón tay út co như đuôi chuột phải bả.

Trong tai họa, tôi có cái may.

Vết thương ở chân tôi không khỏi hẳn. Thỉnh thoảng nó lại há miệng, vả

lại tôi cũng nói dối một chút để khỏi phải đi chơi, lấy cớ là tôi không đi
được. Thậm chí tôi còn gãi vào vết thương, và giá như gãi vậy không làm
tôi buồn thì tôi còn gãi thêm nữa.

Cái ấy của cái chai (mẹ ạ, con vâng lời mẹ) đã rất được việc cho tôi. Tôi

được ở nhà, không còn phải đi vơ vẩn trên những con đường trống trải, hai
bờ trồng cây mà tôi không được trèo lên viền cỏ, mà tôi không được lăn lên,
và tôi cứ phải lê đi trong bụi đường, như một con bọ gẫy cẳng ngoi ngóp
trong bùn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.