CHÚ BÉ - Trang 192

Sau haitháng, tôi mớichỉ biếtqua loa vềlối cúichào lướtchânba bước;

dùsaothìtôi vẫn khôngthể nàovừa làm thế mà lại vừa nói được. Nếu nói
được thì có lẽ tôi sẽ
nói:bày t-ui chào ông n-ý ạ, vì tôi chào như kiểu
nông dân
trong các vở kịch. Lúc tập lại với mẹ tôi, tự dưng tôi chỉ muốn
gọi mẹ tôi là “Nanét”, và thét bảo
rằng tên tôi là “Jôbanh”, điều đó
không đúng, ai cũng biết thế,
và điều đó không tốt, tôi cảm thấy rõ vậy!

Tuy nhiên phải làm sao cho cả cái thời gian đó không mất toi, sớm muộn

thế nào tôi cũng phải đem những bài học về phép lịch sự ra thực hành, và
phải làm vinh dự ít nhiều cho ông Xubaxông, cho mẹ tôi.

“Jắc, thứ bảy mẹ con mình sẽ tới thăm bà hiệu trưởng. Con phải tập lại

cách đi đứng.”

Tôi ráo riết nắn mạnh ngón tay út, cúi chào đi cúi chào lại, ngày thì toát

mồ hôi, đêm thì ngủ mê về chuyện đó!

Ngày thứ bảy đã tới, mẹ con tôi vận lễ phục tới nhà bàhiệu trưởng.

“Cộc, cộc!

- Xin mời vào!”

Mẹ tôi vào trước, tôi không trông thấy mẹ tôi xoay xở ra sao, tôi như có

đám sương mù che trước mắt.

Giờ đến lượt tôi!

Nhưng cần phải có chỗ rộng, tôi bất giác ra hiệu cho mọi người lùi ra xa.

Mọi người, kinh ngạc, lùi ra trước một người làm trò ảo thuật.

Mọi người tự hỏi không biết là trò gì: tôi sắp rút chiếc đũa ra chăng, tôi là

phù thủy chăng? Tôi sắp nhẩy lộn mình chăng? Mọi người chờ đợi.

Tôi bước vào giữa vòng tròn và tôi bắt đầu:

Một - tôi lướt chân.

Hai - tôi lùi lại.

Ba - tôi kéo chân về, và tôi làm rách chiếc thảm như thể rạch bằng dao

vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.