CHÚ BÉ - Trang 196

thế!... Ông chớ vội thấy người ta tỏ ra lịch sự đối với một chút trang điểm
và ý vị mà cho là những lời tán tỉnh của một nhiệt tình tội lỗi”.

Mẹ tôi đập vào váy, và nghịch một chiếc nơ vàng, rồi phát khẽ một cái

lên tay thầy tôi:

“Anh chàng xấu ghen!”

Mọi người khiêu vũ,

“Bà Vanhtrax, bà không nhẩy ư?

- Chúng tôi già quá rồi, thầy tôi nói, vừa cười mỉm vừa cúi chào.

- Già quá! Ông ám chỉ tôi phải không?” mẹ tôi hỏi.

Câu chuyện xẩy ra ở một góc phòng mà mẹ tôi đã dồn thầy tôi vào đàng

sau một chiếc rèm.

“Câu đó chỉ có thể là nói tôi thôi, bởi vì ông ấy còn trẻ hơn bà vợ.

Ăngtoan này, ông nghe tôi nói đây...

- Mình nói khẽ chứ.

- Tôi nói to hay nhỏ là tùy ý tôi.”
Mẹ tôi càng to tiếng.
“Ồ! ông đừng hòng bắt tôi im! Không. Nếu ông định chửi tôi, tôi

không chịu đâu, ông nghe chưa? Già quá!

(Mẹ tôi đưa mắt ngắm thầy tôi từ đầu tới chân). Già quá!vì tôi khác tuổi

con Brinhôlanh, phải không?”

Tôi như dẫm trên đống gai, và tôi gây một chút tiếng động bằng chân,

một chút tiếng động bằng mồm. Để che lấp tiếng nói của thầy mẹ tôi, tôi
đứng trong xó bắt chước các thứ kèn - với nguy cơ có thể bị mắng oan!
Cuối cùng, người ta cũng nguôi đi ở đằng sau chiếc rèm.

Tôi không thấy thú trong những buổi chiêu đãi của ông hiệu trưởng;

người ta thấy tôi buồn ỉu. - Tôi vận quần áo mới. Chỉ có điều người ta đã
chọn một thứ vải trông thật ngộ, nom tôi như nhồi trong một chiếc bít tất
len; màu nó xỉn, có kẻ sọc, nhưng màu nó mới xỉn làm sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.