CHÚ BÉ - Trang 201

“Ấy là vì, - mẹ tôi nói, - chẳng vui vẻ gì tối nào cũng phải tỉnh dậy lúc

mình về, thật chẳng vui vẻ gì…

- Tôi sẽ không làm mất giấc ngủ của bà nữa”, thầy tôi đáp lại.

Tối hôm ấy, thầy tôi vào buồng kho tìm một chiếc nệm và một chiếc ghế
gấp.

Trong nhà, không còn nghe thấy tiếng động. Mỗi người sống trong xó

của mình, họa hoằn mới nói với nhau.

Những bà giúp việc, chỉ được tám ngày là bỏ đi, bảo rằng ở cái quán này

vàng võ cả người.

- Nhà ấy buồn ơi là buồn! - Đấy là câu nói truyền miệng trong khu phố.
Tình trạng đó kéo dài đã lâu. Buổi tối mẹ tôi bắt tôi ngồi cùng với mình.

Và tôi đọc cho mẹ tôi nghe những chuyện thánh, trong buồng mẹ tôi, dưới
ánh sáng của một cây nến xấu, bên cạnh một đống lửa lom khom.

Toàn những chuyện địa ngục và đau khổ. - Trong các sách nhà thờ ấy,

bao giờ cũng chỉ có những câu chuyện sầu thảm.

Một cảnh ầm ĩ!
Thầy tôi, trong khi lục lại một chiếc hòm cũ, đã khám phá ra cái gì nằng

nặng, kêu loảng xoảng.

Đấy là một chiếc bít tất ních đầy tới mắt cá những đồng một trăm xu.

Thầy tôi còn đang ngạc nhiên, thì mẹ tôi đã chạy vào như con mẹ dại, và
lăn xả vào để giật lấy chiếc bít tất.

“Tiền này là của tôi. Tôi nhịn may nhịn mặc để dành được.”
Thầy tôi không buông ra, mẹ tôi kêu lên:
“Jắc, con giúp mẹ với!”
Tôi thì tôi chỉ biết kêu ầm lên, vừa chạy từ người nọ đến người kia vừa

nói:

“Thầy ôi! Mẹ ôi!“
Thầy tôi làm chủ được chiếc túi, đem cất vào tủ riêng.
Thầy mẹ tôi đã làm lành với nhau!
Rất đơn giản, mẹ tôi tới gặp thầy tôi và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.