CHÚ BÉ - Trang 202

“Tôi không thể sống như thế này được nữa, thà bỏ đi còn hơn - về nhà chị

tôi, đem con tôi đi. “

Nhưng mẹ tôi không muốn đi, và cuối cùng mẹ tôi phải nói ra, phải thú

thật với Ăngtoan như vậy, phải nhận là mình có lỗi - và xin thầy tôi quên đi.

Thầy tôi, chắc cũng đã ngán cái cảnh này, và thầy tôi chỉ cưỡng lại chiếu

lệ thôi, thầy tôi để mẹ tôi phải năn nỉ một chút rồi mới chịu; thầy tôi khoái
được người ta xin lỗi mình; đấy là bản chất của thầy tôi, người ta phải quỳ
gối trước mặt mình; và bây giờ chắc chắn là mình đã làm chủ, mẹ tôi đã
nhượng bộ, thầy tôi thoát ra khỏi cái cảnh khó chịu do bao nhiêu buồn bực
và im lặng gây nên.

“Có phải cất nệm và ghế gấp vào kho không, hở thầy “?

Nói xong tôi đâm hối, tôi thấy làm thầy mẹ tôi bị lúng túng.

“Jắc, - thầy tôi đáp, -con có thể ra chơi với thằng bé ở gác một.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.