CHÚ BÉ - Trang 203

XIX. LUIDÉT

Ông Bécgunha vốn là bạn học cũ của thầy tôi.
Ông ta người xương xương, nước da tái, ăn vận khắc khổ.
Ông nhất về môn luận, thầy tôi thứ nhì, nhưng thầy tôi lại đứng đầu về

môn thơ La-tinh. Hai người đối với nhau vẫn giữ một niềm kính phục sâu
sắc, như hai nhà chính trị đã đấu tranh với nhau, nhưng đã biết được tài
nhau.

Cả hai đều vững tin là mình sinh ra để làm những việc đại sự, nhưng chỉ

vì những nhu cầu của cuộc sống mà họ phải xa trường đấu.

Họ đã chia lĩnh vực với nhau.
“Cậu, cậu là Óc tưởng tượng, ông Bécgunha nói, - một óc tưởng tượng

nóng bỏng…”

Thầy tôi ưỡn ngực, và khổ công làm cho mắt ánh lên, thầy tôi phóng một

cái nhìn đùng đục vào không trung - và lén đưa tay làm cho đầu óc rối bù.

“Cậu là Óc tưởng tượng ngông cuồng…”
Thầy tôi làm ra vẻ bơ phờ thác loạn và nhăn mặt một cách kinh khủng.
“Tớ, - ông Bécgunha nói tiếp, - tớ là Lý trí lạnh lùng, lạnh như băng,

không gì lay chuyển nổi”. Và ông kẹp chiếc can thẳng tắp vào giữa đùi.

Đồng thời ông sửa lại, trên cái mũi vàng khè lấm chấm đen như cái bao

ngón tay, ông sửa lại cặp kính trắng trông như hai thấu kính tụ ánh nắng, nó
làm tôi kinh hãi vì quần áo tôi hơi nhỏ.

Tưởng chừng hai mắt kính sắp gây ra những lỗ thủng. Đôi khi tôi còn tự

hỏi không biết có phải cặp kính đã thui cháy mắt ông không, vì nom qua
kính, mắt ông tựa như một vết nhọ đen to tướng.

“Tớ là Lý trí lạnh lùng, lạnh như băng, không gì lay chuyển nổi…”
Ông khăng khăng giữ ý đó. Ông hầu như nghiến răng lại mà nói vậy,

tưởng chừng ông đang nghiền nát một song đề luận và nhai những góc cạnh
của nó.
Ông cũng đã học Đại học, điều đó thấy rất rõ; nhưng ông tốt nghiệp ra để
lại một bà góa, - bà này ngỡ mình kết hôn với một vĩ nhân và đem lại cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.