CHÚ BÉ - Trang 208

Ấy thế mà người ta không cho cái thằng bố ấy lên máy chém! Người ta

đã không áp dụng luật Taliông

[60]

với tên giết con ấy, người ta đã không bắt

tên hèn nhát ấy chịu cực hình, người ta đã không đem chôn sống hắn bên
cạnh con bé!

“Mày có nín khóc không?”, hắn hỏi, vì sợ hàng xóm nghe thấy, và hắn

nện thêm để đứa bé phải im; đứa bé càng sợ và càng khóc già.

Hồi mới đến, con bé trông rất dễ thương, hết sức vui, hết sức hể hả, hồng

hào đến thế.

Ít lâu sau, con bé đã không còn sắc mặt, và người nó run lên như con chó

bị đòn, mỗi khi nghe thấy tiếng bố nó về.

Tôi đã ôm hôn nó, vừa vuốt ve cặp má bầu bĩnh và ấm áp của nó ở Sở

vận tải, nơi chúng tôi cùng với bà lão Bécgunha đến đón nó như một bó
hoa.

Thời gian cuối. (Chà không lâu! may cho con bé! người nó trắng bệch ra

như sáp, tôi thấy rõ là tuy bé bỏng đến thế, nó cũng đã biết là nó sắp chết, -
nó mỉm cười trông như mếu.- Trông nó mới già làm sao, Luidét, khi nó chết
mới mười tuổi, - chết vì đau đớn, thật vậy!

Hôm đưa đám con bé, mẹ tôi thấy tôi rầu rĩ.
“ Giá tao có chết, mày cũng chẳng khóc nhiều đến thế hả?. “
Hồi con chó chết, thầy mẹ tôi cũng đã nói với tôi như vậy.
“Mày cũng chẳng khóc nhiều đến thế.”
Tôi nín lặng.
“Jắc! khi mẹ mày nói với mày, mẹ mày muốn là mày phải trả lời… - Mày

có trả lời không?”

Tôi không những không nghe họ nói gì, mà tôi nghĩ đến đứa bé chết, họ

đã nhìn thấy nó bị hành hạ như tôi và đã cứ để cho nó bị đánh, chứ không
can lão Bécgunha đừng làm khổ nó; họ lại còn bảo con bé là không được
hỗn láo, làm phiền lòng thầy nó!

Luidét mà hỗn láo! Con nhỏ tí xíu đó, với giọng nói dịu dàng và ánh mắt

ướt!
Thế là nước mắt tôi trào ra, và tôi hôn cái gì không biết, một mẩu khăn
quàng, có lẽ, mà tôi đã lấy ở cổ con bé tội nghiệp bị giết chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.