CHÚ BÉ - Trang 209

“Mày có vứt cái của bẩn thỉu ấy đi không?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mẹ tôi nhảy xổ vào tôi. Tôi giữ chịt mảnh khăn vào ngực; mẹ tôi lồng lộn

lên, bấu chặt lấy cổ tay tôi.

“Mày có đưa đây ko!
- Của Luidét chứ…
- Mày không đưa hả? - Ăngtoan, ông cứ để con ông đối xử với tôi như

thế à?”

Thầy tôi hạ lệnh cho tôi buông mảnh khăn ra.
“Không, con không đưa đâu.
- Jắc!”, thầy tôi, cáu tiết, quát.
Tôi không nhúc nhích.
“Jắc!” Và thầy tôi vặn tay tôi.
Thầy mẹ tôi cướp lấy mảnh lụa mà tôi giữ được của Luidét.
“Còn một thứ bẩn thỉu nữa để ở xó xỉnh rồi tao cũng sẽ quẳng đi”, mẹ tôi

nói.
Đấy là bó hoa của cô em họ đã tặng tôi.

Một hôm lục lại, mẹ tôi đã thấy bó hoa ở đáy một ngăn kéo.

Mẹ tôi ra tìm bó hoa, giựt nó và giết nó. Phải, tôi thấy như người ta đã

giết chết một cái gì, khi giựt nát bó hoa héo ấy…

Tôi vào một căn buồng nhỏ tối om, đóng kín cửa lại để rủa thầm thầy mẹ

tôi; tôi nghĩ đến Bécgunha và mẹ tôi, đến Luidét và cô em họ…

Quân giết người! quân giết người!
Tiếng đó từ ngực tôi bật ra như một tiếng nấc, và tôi cứ nhắc đi nhắc lại

nó rất lâu, người run lên vì xúc động…

Ban đêm, tôi choàng tỉnh dậy, ngỡ như thấy Luidét ngồi kia, trên giường

tôi, với tấm vải liệm. Cánh tay mảnh khảnh của con bé thò ra, với những vết
đòn!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.