CHÚ BÉ - Trang 214

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, người mệt lả, hai tay buông thõng

và mềm nhũn như con thỏ chết; giống như con thỏ bị giết chết, tôi cũng có
một giọt máu ở đầu mõm: rồi khắp quanh mõm, da bị đỏ hỏn và nhẵn như
vỏ hành, nhẵn thín, nhẵn thín!... Nếu tôi có vài chiếc lông nhỏ nào đó mọc
ngược, thì chúng đã rụng cả, trôi hết, vì từ sáng tới giờ không biết bao nhiêu
là nước
đã chảy qua lỗ mũi tôi!

Là vì hôm nay thi môn đọc thuộc lòng cổ điển, và mẹ tôi muốn tôi được

nhất.

Muốn vậy, không những phải học thuộc lòng, mà còn phải đọc hay nữa;

thế mà cái mũi thật thông giúp cho giọng nói trong ra.

Người ta đã thông mũi cho tôi.
Mẹ tôi, đã túm lấy nó và đem dim vào nước; mũi ngâm ở đó rất lâu, lâu

lắm! Ôi chao! Mỗi phút là một thế kỷ. Cuối cùng mẹ tôi kéo nó lên sạch
tinh tươm và bảo tôi:

“Hít đi con! Hít!”
Tôi không hít được.
“Cố gắng lên một chút, Jắc!”
Tôi cố gắng.
Như một ống tiêm mềm, mũi tôi hít vào và xì nước ra trong nửa tiếng

đồng hồ liền, có lẽ hơn thế, và tôi tưởng như người ta làm rỗng người tôi ra,
đầu tôi dính vào cổ như một quả bóng hồng buộc vào sợi chỉ; gió thổi làm
nó lắc lư. Tôi đưa tay lên đầu. “Nó đâu rồi? - À! Nó đây!”

Chỉ có cái mũi là đáng kể; nó rát hết chỗ nói và sáng bóng lên như nút

bình thủy tinh.

Tôi bíu vào nó, tự tay tôi nắm lấy chóp mũi, rồi cứ thế thong thả tôi dẫn

mình tới bàn học, ngồi ôn lại bài.

Đôi khi mục đích không đạt được, mũi tôi ộc nước ra tung tóe, những hạt

chai nước từ trong mũi nhỏ giọt ra như một chiếc giẻ vắt lên cao và tôi nói:
“Bẹ”.

Bẹ, để gọi người sinh ra tôi!
Ôi! Bẹ ôi, bẹ! tức là nói: mẹ ơi, mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.