CHÚ BÉ - Trang 217

Chiếc quần đó là cái vexilum

[73]

của ông, và mũi kim kia là thanh gươm

ư? Vậy mũ trụ và lá chắn của ông đâu? Ông ta vận chiếc áo nịt bằng len...

Tôi nhìn thấy bàn tay ông thiếu mất ba ngón; trông những đầu xương tròn

ấy thật là xấu xí và hai ngón còn lại có vẻ như hai cái sừng.

Tay ông hơi run run khi gấp lá thư lại.
“Cháu nói với thầy cháu là bác rất cám ơn”, ông nói.
Tôi như thấy có một vệt long lanh, một giọt nước trong mắt ông.
Ông khóc - nhưng người La-mã có khóc đâu?
Tôi đã ngờ rằng ông ta đã lầm, hoặc giả ông ta đã nói dối: ông đưa cho

tôi một quyển sách nhỏ.

“Chính bác soạn quyển này đấy, - ông nói. - Cháu có thích toán

không?...”

Nhìn vẻ mặt tôi, ông biết là tôi không thích.
“Không hả? - Thế này! Có thể rồi ra cháu sẽ thích quyển sách của bác.

Đây, có cả một cái hộp kèm theo với sách.”

Ông tiễn tôi ra tận cửa, tay vẫn cầm chiếc quần, vừa lấy những đầu ngón

tay đẩy kính lên; tôi nghe ông nói với con chó:

“Thế là bốn mươi xu một bài dạy học; mày sẽ có pa-tê; còn tao có bánh

mì.”

Có người tình cờ đã giới thiệu ông ta với thầy tôi, và thầy tôi đã tìm được

cho ông một chỗ dạy tư; đấy là nội dung bức thư của thầy tôi.

“Cháu có thích toán không?”

Vậy ra ông ta thấy ngay lập tức tôi là một quả núi lửa? Như ông ta, ông ta

có thích toán không? Con người dòng dõi Rômuylúyx phải chăng là một
tâm hồn chơi sách? Quả tình ông ta chẳng có vẻ gì là một xivix

[74]

và một

commilitô

[75]

, với chiếc quần và cặp kính của ông!

Trong chiếc hộp có gì?
Những miếng thạch cao.
Và trong sách? Những thuật ngữ hình học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.