CHÚ BÉ - Trang 221

cậu tớ tớ với ông không? Tôi có thể gần tuổi là mẹ cậu đấy, cậu biết
không?”

Chà! Nếu vậy thì tôi càng thích!
“Tôi già rồi... Cậu thấy tôi già lắm phải không, nói đi?”
Bà nhìn tôi với cặp mắt như hai ngôi sao.
“Không, không ạ.
- Cậu thấy tôi đẹp hay xấu? Cậu không dám trả lời à? Vậy tức là cậu thấy

tôi xấu, xấu quá cho nên không hôn tôi chứ gì...

- Không...! Không...!
- Thế à! Thế thì hôn tôi đi...”
Bà dẫn tôi đi xem hát mỗi lần tôi được nhất, như đã thỏa thuận.
Chúng tôi quen nhau đã được một tháng.
“Cậu thích đi với tôi không? một hôm bà hỏi tôi.
- Thưa bà, có; cháu thì cháu rất thích xem hát, cháu rất khoái hài kịch.”

Một lần, ở Xanh-Êchiên, người ta đã dẫn tôi đi xem vở Viên thuốc của

quỷ; xem xong tôi thích đến điên người, và suốt hai tháng trời, tôi chỉ nói
độc có mỗi chuyện Xởanhghinôx và Baybylax. Bây giờ thì xem bị kịch;
thỉnh thoảng xem nhạc kịch. Không có nhiều cảnh trí như trước nữa! Nhưng
dù sao tôi vẫn quan tâm đến nỗi cùng khổ của những trẻ mồ côi, đến những
bất hạnh của vai chính! Và vở nhạc kịch Huygono với lễ chúc phước bằng
dao găm! Vở nhạc kịch Người yêu, lúc cô Matxông hát: “Hỡi chàng
Fécnăng của em!”

Cô ta xõa tóc, vặn hai tay vào với nhau:
Hỡi chàng Fécnăng của em,
Tất cả của cải trên trái đất!
Cô nói vậy với tất cả tâm hồn của mình, và như thế cô là một tín đồ Gia-

tô tuẫn tiễn mà người ta đã kể ở trường học. Nhưng không phải cô cầu khẩn
trời, mà là cầu khẩn một chàng cao lớn, tóc nâu, ria đen, đi đôi ủng mềm.

Vậy ra không phải chỉ vì mỗi Chúa lòng lành mà người ta thở vắn than

dài và ngước mắt van xin!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.