CHÚ BÉ - Trang 223

“Cô Matxông đấy à?”
Tôi vẫn chưa lấy làm chắc lắm.

“Phải, chàng Fécnăng của tội ạ”, bà vừa nói vừa cười...
Thật là vỡ mộng! Cô ta, mặt gần như mặt đàn ông, lại có nhiều thứ ở cổ

quá: một khăn quàng, một dải đăng-ten, một tấm da trăng - không hiểu một
thứ gì nữa to xù cũng bằng lông hoặc len lủng lẳng ở thắt lưng và cô ta nâng
váy lên vụng về.

“Thế nào!” bà Đơvinon hỏi tôi.
Vừa lúc ấy, ông giám đốc nhà hát đi qua, chào cô diễn viên mà ông thấy

trước, rồi chào bà Đơvinon.

Họ chào lại: cô diễn viên như mọi người, bà Đơvinon thì nghiêng đầu, mi

mắt chớp chớp, khiến bà có vẻ mặt e ấp của bà tu sĩ, nhưng xinh đẹp làm
sao, và dáng kiêu hãnh, sao mà kiêu hãnh đến thế!

Ông giám đốc đi khỏi, bà lại tựa vào cánh tay tôi.
“Thế nào! Cậu vẫn thích cô ta hơn tôi chứ?
- Ồ! Không! Không phải thế!
- Anh chàng ngốc nghếch ăn nói mới ruột ngựa chứ! Được, vậy là người

ta ưng tôi hơn phải không?”

Khi tôi ngồi trong “lô” xem hát của bà, bà bảo tôi ngồi gần lại, thật gần.
“Xích lại gần đây nữa. Tôi làm cậu sợ à?”
Có đôi chút.
Bây giờ tôi mới ra sức học thi!
Tuy vậy một đôi khi tôi vẫn bị hỏng, không được nhất.
Ôi chao! Một lần! Thi thơ La-tinh!
Người ta ra đầu đề cho chúng tôi kể lại cái chết của một con vẹt. Tôi nói

hết cả những điều người ta có thể nói được về một tai họa như thế: nào
những không bao giờ lòng tôi có thể nguôi được, nào ví bằng Carông

[77]

thấy chiếc lồng đi qua - bây giờ gọi là quan tài - sẽ đánh rơi mất mái chèo,
nào chính tôi đã tự tay đem con vẹt đi chôn! Trixtơ minixtêriom

[78]

và nào

chúng tôi sẽ rắc hoa lên mộ. Manibuyađatơ lilia plênix

[79]

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.