CHÚ BÉ - Trang 225

- Không phải làm như vậy luôn luôn à?
- Vâng. Không ạ.
- Không làm luôn luôn! - Vậy tức là phong tục của loài mèo đã thay đổi...

Qua bao nhiêu thế kỷ cào từ trên xuống dưới, bây giờ nó cào từ phải qua
trái... Kỳ lạ của Vũ trụ bao la! Biến cải kỳ dị của động vật tính!”

Ông vừa bỏ đi vừa lắc lư đầu.
Chúng tôi đang ngồi xem hát. Bà Đơvinon nói với tôi:
“Trông cậu hôm nay có vẻ làm sao ấy. Cậu có chuyện gì vậy? Cậu bực

mình à?...”

Bực mình! Bà ngỡ là tôi có thể bực mình với bà, tôi mới mười lăm tuổi

đầu, dây giày bằng da, ngày mai phải làm bài phạt, một thằng bất trị!

Tôi không bực mình. Nhưng hôm qua trong lúc cạo mặt, suýt nữa tôi xẻo

mất mũi, và tôi bị một vết đỏ hỏn to bằng chiếc nhẫn.

Nhưng tôi vẫn cứ nói: “Tôi đang bực mình!”
Thật là tiện. Tôi cố để quay lưng lại, che giấu cái mũi của tôi.
Tôi tìm cách để không được nhất suốt thời gian vết sẹo tròn còn rõ, và tôi

lành mặt khi bà tới chơi nhà. Cuối cùng chỉ còn một vệt trắng nhỏ ở bên
mũi. Tôi có thể đứng nghiêng nói chuyện với bà được.

Những buổi tối thú vị làm sao!
Xem hát xong, chúng tôi cùng trở về và đôi khi chỉ có độc hai người với

nhau. Chồng bà không chú ý tới vợ, ông ta bao giờ cũng ở Tiệm cà-phê diễn
viên
, nơi người ta đánh bạc sau tối hát. Ông là người mê cờ bạc. Bà tự ý
khoác cánh tay tôi và xiết chặt lấy nó. Bà lả người vào tôi. Tôi cảm thấy
thân hình bà từ vai xuống đến háng. Lúc nào cũng có một bàn tay của bà ấp
vào bàn tay tôi; các đầu ngón tay cảu bà đặt trên cổ tay tôi, giữa tay áo và
găng.

Về tới cửa nhà bà, chúng tôi lại quay bước trở lại, và chúng tôi tiếp tục

cái trò đó kỳ tới lúc bà tự ý doãi ra bằng một cử chỉ uể oải, tay vẫn không
buông tôi.

“Bao giờ cậu cũng giữ tôi lâu quá...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.