CHÚ BÉ - Trang 226

Tôi ấy à!Nàotôi có giữlạibao giờđâu, chính tôi đã hết sức ngạc nhiên

hôm đầu tiên: đáng lẽ về nhà ngay, bà lại muốn đi dạo chơi nữa và cứ lang
thang như
mèo đêm trên vỉa hè, đôi giầy của bà nện gót giòn giã! Bà vén áo
dài lên, tôi nom thấy chiếc giầy da dê khít mắt cá chân, nó nhăn lại khi bà
đặt bàn chân nhỏ xuống; bà đi bít tất trắng, trắng hồng như len, hơi mỡ như
da thịt.

Bà ngừng lại hai ha lần.

“Tôi đánh mất chiếc hình quả tim rồi hay sao thế này?”

Bà rờ tay tìm ở trong cổ chắc nịch, và bà phải cởi một khuy áo ra.
“Cậu không trông thấy à? bà hỏi. - Ồ có lẽ nó tuột mất rồi!”

Các ngón tay bà lùa vào trong cổ áo, như kiểu tôi lùa ngón tay vào chiếc

ca-vát thắt chặt quá.

“Cậu giúp tôi với...”

Vừa lúc ấy, hình quả tim lòi ra, lấp lánh dưới ánh trăng.

Cái đó làm bà tức mình thì phải.

“Cậu cũng đánh mất cái gì đó, bà hỏi, giọng hơi sẵng, lúc thấy tôi cúi

xuống.

- Không, tôi buộc dây giầy.”

Lúc nào tôi cũng buộc dây giầy, vì dây thì to mà lỗ thì bé quá, hơn nữa

một khuyết lại đứt.

“Jắc, nếu cậu được nhất vào ngày thứ bảy giữa tháng, tôi sẽ dẫn cậu đi

Egờ-la-Jôli chơi. Tôi sẽ bảo nhà tôi là đi thăm người vú nuôi của Jôdêphin,
và hai chúng mình sẽ về quê chơi như một cặp thanh niên. Chúng mình sẽ
ăn táo xanh trong vườn cây, và ăn nấm cục ở hiệu ăn.” Ăn nấm cục? Chà!
tôi lại phải buộc dây giầy!

Có một lần tôi đã nghe thấy một người bạn của thầy tôi nói chuyện nấm

cục trước mặt mẹ tôi, làm mẹ tôi đỏ mặt.

Úi chà, tôi được nhất!

Tôi đẻ ra một bài thơ La-tinh làm mọi người phải phục lăn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.