CHÚ BÉ - Trang 224

Trong một câu thơ rất thần linh, tôi đã kêu lên: “Thương ôi! Bây giờ các

bạn có thể trồng cây mùi tây trên nấm mồ ấy.”

Giáo sư đã khen ngợi tứ thơ đó, nhưng tôi vẫn bị kém thằng Brexle, cảm

xúc của nó tỏ ra là mãnh liệt hơn, nỗi đau khổ của nó thật hơn. Nó đã có
sáng kiến, như trong thánh ca, đặt một điệp khúc láy đi láy lại:

Psilaquyx intêriit! Jam fuygi psitaquyx, êhơ

[80]

Ô hô, bốn lần lặp đi lặp lại! Tôi không thể kêu là có sự bất công được. Ô!

Hay thật!

Tôi bị thứ nhì, và tôi không được đi xem hát. Có thể dứt tóc được; và tôi

dứt tóc tôi thật. Tôi lại còn cắt túm tóc ấy đi nữa. Biết đâu đấy?

Ủa, tóc tôi sao mà nhờn thế! Vì bây giờ tôi bôi sáp vào tóc. Tôi sửa sang

con người tôi. Tôi lại cạo mặt nữa. Tôi muốn có râu.

Thầy tôi giấu dao cạo đi. Tôi lấy một con dao đem nhét vào dưới nệm, vì

lưỡi nó mỏng tanh và xanh biếc. Tôi đã ra công mài dao vào máy.

Buổi sáng, lúc mặt trời mọc, tôi rút con dao ở chỗ giấu ra, và tôi lủi, như

một tên sát nhân... vào mọi chỗ kín.

Tôi không bị ai quấy rầy. Trời còn sớm quá!
Tôi có thể ngồi đàng hoàng.
Tôi treo chiếc gương lên tường, tôi đánh xà-phòng, tôi chuẩn bị tất cả

mọi thứ, và tôi bắt đầu.

Tôi cạo lấy cạo để, làm cho da mặt phải chảy ra một thứ nước sền sệt

xanh lè, như thể người ta vắt một chiếc bít tất cũ.

Tội bị những vết cứa ghê gớm.
Thường là những vệt cứa ngang - điều đó làm cho ông giáo dạy vạn vật

học ở trên gác hai thường hay xoa đầu tôi vào những lúc rỗi, đã phải suy
nghĩ rất lung.

“Hay thằng bé này cố ý nghiêng đầu về một bên để cho mèo cào, như thế

không đúng với bản chất của con người...”

Ông ngừng lại, vẻ trầm ngâm, và hỏi:
“Cháu có nghiêng đầu đi cho con mèo cào không?
- Một đôi khi ạ. (Tôi nói vậy để trêu ông).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.