CHÚ BÉ - Trang 227

“Chẳng phải là người ta như nghe thấy tiếng con kê sao?” giáo sư nói.
Đây lại là một con chim nữa, - con gà trống.

Và tôi đã làm một câu thơ bắt đầu bằng:Cúc cù cu u... (hòa âm bắt

chước).

Vậy là chúng tôi sẽ về quê, như đã thỏa thuận.

Chúng tôi gặp nhau trong sân quán ăn, nơi đỗ xe ngựa đi Egơ. Bác xà ích

vừa đóng ngựa xong.

Tôi đã núp ở góc phố đế nhìn bà ấy đến trước, rồi sau tôi mới đến; tôi sợ

phải đứng ở đó một mình. Nhỡ có người hỏi tôi “Cậu đợi ai ở đây?.”

Bà đã dặn tôi nên gọi bà là “dì” trước mặt mọi người. Bà dặn tôi như vậy

hôm qua, và hôm nay bà lại nhắc lại, lúc trèo lên xe. Có một giọt mưa, như
một bãi nước bọt, đập toẹt vào cửa kính của chiếc xe hai bánh.

Trời tối sầm - một tiếng sấm nổ ở đàng xa, - mưa như trút nước.

Một người khách ngồi trên mui hỏi xin xuống ngồi nhờ để tránh mưa.

Người ta không nỡ từ chối, nhưng người nào cũng phình người ra khỏi để
ông kia ngồi cạnh.

Duy có dì tôi là thu nhỏ người lại, và chỉ sang bên trái, có chỗ ở cạnh dì.

Dì tốt bụng và chịu hy sinh; dì tựa người sang bên phải, gần như ngồi lên

người tôi, làm tôi sởn gai ốc...

Mỗi lần có tiếng sấm, dì tôi lại nảy người lên có vẻ rất kinh hãi. Tôi sợ dì

trông thấy vết sẹo tròn nhỏ, và tôi không còn biết giấu mũi vào đâu. Nhưng,
với người đàn bà ấy lọt một nửa người trong vòng tay tôi, và hơi thở làm
lưng tôi nóng ấm, thật êm ái biết bao!...

Chúng tôi tới nơi; trời vẫn mưa.

Bà vén áo dài lên ở dưới cổng, trong lúc người ta tháo ngựa khỏi xe, mui

xe chảy nước ròng ròng, còn tôi thì đang duỗi hai chân bị mỏi nhừ.

“Không có cách nào gọi cho tôi một chiếc xe à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.